Nhất là chuyện này còn liên quan đến Tiêu Chính Văn, Thành Hân Nhi càng để tâm hơn, trong đêm ngay trước ngày nhà họ Thành mời Tiêu Chính Văn đến, Thành Dũng Tài đã đưa khẩu dụ của Thành Giảo Kim về. Khi Thành Hân Nhi biết được ngay cả Thành Giảo Kim cũng xem trọng Tiêu Chính Văn, cô ta cảm thấy khá vui mừng. Mặc dù Tiêu Chính Văn đã có gia đình nhưng chỉ cần có thể ở gần Tiêu Chính Văn, dù chỉ trở thành hồng nhan tri kỷ của anh, cô ta cũng đã mãn nguyện rồi. Nhưng kết quả những gì người nhà họ Thành làm lại khiến Thành Hân Nhi rất thất vọng, đến cuối cùng ngay cả cơ nghiệp ngàn năm của nhà họ Thành ở thế tục cũng mất sạch, Thành Hân Nhi tuyệt vọng đến cùng cực. “Hân Nhi, sở dĩ làm như thế cũng là vì suy nghĩ cho tương lai của nhà họ Thành, cụ tổ…” “Bố, bố cứ mở miệng ra là vì nhà họ Thành, nhưng con hỏi bố, bây giờ nhà họ Thành ở đâu? Cơ nghiệp ngàn năm của nhà họ Thành ở đâu?” “Lẽ nào bố nghĩ tầm nhìn của các người hơn cả cụ tổ sao? Cụ tổ xuất thân từ loạn thế Tùy Đường, trong thời loạn thế, rẽ mây tìm ánh sáng, cả người đều là bản lĩnh, các người có không?” “Thật ra các người chẳng qua chỉ đang nhìn anh Tiêu bằng tầm nhìn của người thế tục thôi, cứ nghĩ anh Tiêu không có chỗ dựa phía sau, không có lai lịch thì xem thường anh Tiêu”. “Hơn nữa bố nghĩ con không biết sao? Nhà họ Trương ở Thiên Sơn từng cử người đến tìm mọi người, còn khuyên nhất định phải tin tưởng anh Tiêu, nhưng mọi người thì sao?” “Một lòng muốn bám víu lấy hoàng tộc, cứ nghĩ có thể liên minh với nhà họ Khổng, nhưng kết quả thì sao? Người nhà họ Khổng là dạng người gì, bây giờ mọi người đã nhận ra rồi chứ?” Thành Hân Nhi chất vấn. “Hân Nhi, chuyện đã đến nước này mà còn xem xét ai đúng ai sai, cần thiết không?”, Thành Vĩnh Chí bất lực thở dài. Thành Hân Nhi nói đúng, lần này nhà họ Thành không chỉ có tầm nhìn quá mức tầm thường mà cơ nghiệp ngàn năm ở thế tục bị hủy hoạt, cũng là một đòn giáng không nhỏ với nhà họ Thành ở ngoài lãnh thổ. “Biết sai có thể sửa, còn gì tốt hơn. Lẽ nào bố và cụ tổ còn muốn sai càng sai à? Rời khỏi nơi này, hai người có thể đi đâu? Thiên hạ này còn có chỗ cho mọi người dung thân sao?” “Nếu không có sự đồng ý của anh Tiêu, ngay cả nhà họ Võ cũng không cho mọi người ở nhờ nữa kìa”. “Mọi người có biết vào đêm mà mọi người đuổi anh Tiêu đi, nhà họ Võ đã tuyên bố với bên ngoài bằng không có liên hệ gì với nhà họ Thành rồi không?” “Không có nhà họ Võ che chở, mọi người nghĩ nhà họ Thành chúng ta còn có thể sống lâu dài ở ngoài lãnh thổ được sao? Thôi vậy, nếu mọi người nghĩ thể diện quan trọng hơn tương lai nhà họ Thành thì mọi người cứ giữ thể diện lại đi, đi thôi”. “Con và anh Hào muốn ở lại chỗ của anh Tiêu, bất kể kết cục như thế nào cũng không thể để nhà họ Thành bị người ta đuổi tận giết tuyệt được”. Thành Hân Nhi cực kỳ bất lực nói. “Hân Nhi, con nói thế hơi quá rồi đấy, nhà họ Thành và nhà họ Lý cũng có quan hệ thân thiết, không có nhà họ Thành che chở thì nhà họ Lý cũng có thể trở thành chỗ dựa cho nhà họ Thành chúng ta”. “Còn Tiêu Chính Văn bụng dạ hẹp hòi như thế, thì…” “Bố! Lẽ nào bố vẫn chưa nhận ra sao? Nhà họ Lý, nhà họ Chu, nhà họ Võ đều đã đứng về phe anh Tiêu, với những gì mọi người đã làm, nhà họ Lý sẽ cưu mang nhà họ Thành chúng ta sao?” “Haiz! Thôi vậy, nếu mọi người đã có thành kiến với anh Tiêu như thế thì mọi người vẫn nên đi đi.” Thành Hân Nhi bất lực lắc đầu.