Trên đại đường nhà họ Tư Mã ngoài lãnh thổ, Tư Mã Viêm đau lòng nói. Nếu so về sức chiến đấu, hiện tại nhà họ Tư Mã có thể đánh với Tiêu Chính Văn, thậm chí cũng có vài người có thể ép bức được Tiêu Chính Văn, nhưng vấn đề là Tiêu Chính Văn vẫn chưa đến ba mươi tuổi. Cứ như mặt trời vừa ló dạng. Tương lai của anh không thể nào đo lường được. Tư Mã Viêm cũng biết rõ, nếu dùng hết căn cơ của nhà họ Tư Mã đi giết Tiêu Chính Văn, nhà họ Võ chắc chắn cũng sẽ khai chiến với nhà họ Tư Mã, một khi hai nhà đánh nhau, rất nhiều gia tộc hoàng tộc nhẫn nhịn hàng trăm năm cũng đồng loạt rơi vào trận phân tranh này. Đến lúc đó e là nhà họ Tư Mã sẽ bị ép vào đường cùng. “Haizz!” Tư Mã Viêm thở dài, phất tay với mọi người tỏ ý tất cả tạm thời ra ngoài, ông ta cần yên tĩnh. Cùng lúc đó Khổng Vạn Thắng cũng cực kỳ hối hận nhìn chằm chằm Tiêu Chính Văn. Gốc gác của nhà họ Khổng gần như bị Tiêu Chính Văn tiêu diệt hết. Khổng Hựu Bang đã chết, giới trẻ của nhà họ Khổng có mười mấy người xuất sắc nhất cũng đều đã trở thành thi thể, thậm chí ngay cả Hứa Văn Long mà nhà họ Khổng xem trọng cũng chết trong trận chiến này. Ông ta hận! Hận không thể xé xác Tiêu Chính Văn ra, nhưng ông ta cũng biết nếu Tiêu Chính Văn ra tay với mình thì với thực lực hiện giờ của anh, e là chỉ cần một ngón tay thôi cũng có thể khiến ông ta tan thành mây khói. Từ lúc bắt đầu nhà họ Khổng chưa từng xem Tiêu Chính Văn ra gì, hơn nữa vẫn luôn xem Tiêu Chính Văn là kẻ thù. Mà bây giờ người xuất sắc nhất trong đám trẻ nhà họ Khổng – Khổng Tề Thiên cũng bại trận. Hơn nữa còn thua cực kỳ nhếch nhác, tức là nhà họ Khổng cũng không tìm ra được bất kỳ ai có thể quyết đấu với Tiêu Chính Văn chỉ trong chốc lát nữa rồi. Dù Tiêu Chính Văn không tính toán thù hận với nhà họ Khổng thì nhà họ Khổng cũng sẽ mất đi tiếng nói trong thế tục, bị thế tục đẩy ra xa hoàn toàn. “Haizz! Có lẽ từ lúc bắt đầu chúng ta không nên sơ suất, càng không nên đánh giá thấp Tiêu Chính Văn”, Khổng Vạn Thắng bày ra vẻ mặt khổ sở, kìm nén nói. “Tộc trưởng, chẳng lẽ Tiêu Chính Văn cũng có huyết thống hoàng tộc, hoặc là con cháu được hoàng tộc nào đó gửi cho nhà họ Tiêu nuôi?”, Khổng Phi Nhĩ cau mày phân tích. “Chín mươi phần trăm Tiêu Chính Văn chính là con cờ hoàng tộc nào đó sắp xếp vào trong thế tục, cậu ta tuyên chiến với nhà họ Khổng và nhà họ Ngụy, nhà chúng ta ở ngoài lãnh thổ cũng theo đó mà khốn khổ”. “Quả nhiên là kế sách hay”, Khổng Vạn Thắng hối tiếc lập tức nghĩ đến một khả năng. Hơn nữa cũng chỉ có khả năng này mới có thể giải thích được mọi chuyện, nếu không những hành động của Tiêu Chính Văn là quá mức ngông cuồng. Một người thân chinh bách chiến lại có hành động ngông cuồng như thế sao? Không thể nào! Ở một bên khác, mấy người Triệu Kế Hồng đang thưởng thức trà nói chuyện phiếm, Thành Hạo đột nhiên dẫn theo Thành Vĩnh Chí đi đến. Từ sau khi đám người Quảng Lăng Tử bỏ trốn, Thành Hạo bèn dẫn theo Thành Vĩnh Chí lui khỏi trận hỗn chiến, lặng lẽ bỏ trốn.