“Cảnh Long, bảo họ ra ngoài đi”. Ngay khi Lương Cảnh Long định giơ súng ra trận thì một ông lão mặc đồ trắng chậm rãi bước vào trong đại điện. “Sư phụ?” Lương Cảnh Long sửng sốt, sau đó vội vàng xua tay với mấy cô gái trẻ tỏ ý họ lập tức đi ra ngoài. “Sao thế thầy, đã xảy ra chuyện gì ạ?”, Lương Cảnh Long vừa nói vừa chỉnh sửa lại quần áo. “Chuyện chúng ta muốn kết thông gia với nhà họ Võ hình như không được thuận lợi cho lắm”, ông lão nhíu mày nói. “Gì cơ?” Lương Cảnh Long bĩu môi, buồn bực nói: “Lẽ nào nhà họ Võ còn dám phản kháng lại ý của Bích Hà Cung sao?” Nhà họ Võ có tài đức gì mà dám làm trái ý của Bích Hà Cung ở địa phận Vinh Thành này chứ? Chẳng phải là muốn đâm đầu vào chỗ chết à? “Nếu nhà họ Võ dám nói nửa chữ không, một mình đệ tử sẽ diệt hết cả nhà họ Võ”. Lương Cảnh Long tràn đầy tự tin hừ một tiếng. Mặc dù so với mấy người Khổng Thiên Tường và Khổng Tề Thiên, hắn có thể chỉ là một tên thấp kém, nhưng đối mặt với một gia tộc không có nổi cao thủ cảnh giới Nhân Vương canh giữ thì hắn rất chắc chắn có thể hạ gục. Hơn nữa lần này vì tranh giành Thánh Huyết Đế Tuấn mà ngay cả nhà họ Tư Mã, nhà họ Khổng và nhà họ Võ đã làm loạn đến mức căng thẳng, không thể ra mặt giúp đỡ. Cùng lúc chèn ép nhà họ Võ cũng có thể làm cho các gia tộc ở Vinh Thành biết rõ làm trái ý của Bích Hà Cung sẽ có kết cục thế nào. “Chuyện này không liên quan đến nhà họ Võ, mà là Tiêu Chính Văn ở thế tục đã đến Vinh Thành rồi, còn đặc biệt đến xin hỏi cưới, người Tiêu Chính Văn định cưới là Võ Tinh Nhi”. Ông lão nghiêm túc nói. Nếu nhà họ Võ dám đơn phương từ chối Bích Hà Cung thì không đến lượt Lương Cảnh Long ra mặt đe dọa, ông lão phái bừa một đệ tử cũng có thể hỏi tội nhà họ Võ. Cần gì phải để đại đệ tử của ông ta đích thân đến đó chứ? Nhưng chuyện này liên quan đến Tiêu Chính Văn thì không thể không quan tâm. Ngộ nhỡ người đến nhà họ Võ lần này là Tiêu Chính Văn thật thì Bích Hà Cung không dám làm bừa. Thật ra ông lão cũng chỉ mới ở cảnh giới Nhân Hoàng cấp hai mà thôi, đừng thấy Tiêu Chính Văn chỉ mới là Nhân Vương cấp năm mà lầm, anh có thể giết được Tư Mã Lôi đấy. Phải biết sức chiến đấu của Tư Mã Lôi đáng kinh ngạc đến mức nào, Nhân Hoàng cấp hai cũng không đỡ được ba chiêu của hắn. Đây là phép tính đơn giản về sức chiến đấu, người có thể giết được Tư Mã Lôi thì cũng có thể giết được ông ta một cách dễ dàng. “Cái gì? Tiêu Chính Văn?” “Thầy ơi, ý thầy là vua Bắc Lương Tiêu Chính Văn đó chạy đến nhà họ Võ xin hỏi cưới á?”, Lương Cảnh Long nhíu mày hỏi. Hắn đã từng đến thế tục, hơn nữa còn biết Tiêu Chính Văn đã có vợ, vợ anh ta chính là Chủ tịch tập đoàn Vy Nhan – tập đoàn kinh doanh lớn nhất Hoa Quốc. Người phụ nữ tên Khương Vy Nhan đó còn sinh cho Tiêu Chính Văn hai đứa con, sao Tiêu Chính Văn có thể chạy đến nhà họ Võ xin cưới hỏi được? “Trên thế giới này còn mấy vua Bắc Lương nữa chứ? Dĩ nhiên là Tiêu Chính Văn ở thế tục rồi.” Ông lão liếc nhìn Lương Cảnh Long. Bây giờ cả Vinh Thành đều đang bàn tán về chuyện này, Lương Cảnh Long là đương sự mà lại không biết gì cả. Cũng may Bích hà Cùng vẫn chưa giao cho hắn, nếu không ngay cả việc Bích Hà Cung bị hủy diệt thế nào hắn cũng không biết. Người như Tiêu Chính văn cho dù đi đến đâu cũng phải chú ý mới được.