Minh Nguyệt đứng ở mũi thuyền, gió đêm thổi lên mặt làm nàng hơi nheo mắt, thoải mái không tả được. Tề Sơn thấy nàng vui cũng không nói gì chỉ đứng một bên nhìn ra xa.
Mặt hồ Tiên Nữ rộng lớn, vào cuối mùa thu, những cây tảo có sinh mệnh ngày ngắn ngủi đã hoàn toàn nở rộ, tỏa ra những vầng sáng màu xanh da trời rực rỡ. Từ trên nhìn xuống mặt hồ mênh mông đã thấy vô số điểm sáng màu xanh da trời lấm tấm nằm rải rác khắp mọi ngóc ngách trong hồ nước, trông rất tráng lệ. Từ trên không nhìn xuống Tiên Nữ Hồ đẹp như bầu trời đêm.
Du thuyền lướt qua không tiếng động, ánh lam dao động theo nước, gợn sóng do du thuyền tạo ra như kéo cắt ngang mặt hồ. Minh Nguyệt đứng ở mũi tàu, nhìn mặt hồ tĩnh lặng xa xa và bầu trời sao, một luồng xúc động không hiểu hiện lên.
"Thật đẹp!" Nàng thốt nhẹ trong gió.
Tề Sơn đã sớm nghe nói tới Thiên Mỹ Cảnh[] ở Tiên Nữ Hồ, nhưng đây cũng là lần thấy đầu tiên, lòng gã cũng rung động lắm, chậm rãi thở ra một hơi, hoàn thiện và suy bại, hoàn thiện ánh sáng lam của tảo sẽ chiếm cả mặt hồ, khi đó mặt hồ sẽ biến thành một cái hồ phát ánh sáng lam tảo; mà khi đến vài ngày cuối, lam quang tảo đã kết quả, lam quang sẽ tự tiêu thất. Rồi trái cây sẽ cùng vỡ tung, phóng ra hạt giống của mình với số lượng kinh người. Những hạt giống nhỏ bé như bụi, tản ra lam quang dày đặc bao phủ cả trượng không trung, cảnh hồ lúc đó sẽ vô cùng tráng lệ."
Tề Sơn chậm rãi nói, hiển nhiên cũng tốn không ít công phu trong ấy.
"Tề huynh phí tâm rồi!" Minh Nguyệt gật đầu nói.
Tề Sơn cười cở mở: "Nếu không gặp Minh muội, chỉ sợ ta sẽ bỏ qua cảnh tuyệt mỹ nhân gian này, ta cần cảm ơn muội mới phải."
Minh Nguyệt mỉm cười, xoay người, hướng về những người khác trên thuyền tạ lỗi: "Để mọi người đợi lâu rồi!"
Mọi người liên tục đáp lại: "Không sao, không sao!"
Mặc dù mọi người không biết lai lịch của Minh Nguyệt nhưng thấy Tề Sơn lấy lòng nàng như vậy, tự nhiên mọi người cũng thấy. Trong lòng họ, thân phận của Tề Sơn đã tôn quý vô cùng, Minh Nguyệt tiểu thư có thể khiến gã hạ mình thì tất nhiên họ cũng không chọc nổi.
Lúc này Đại trưởng lão cười nói: "Mọi người vào bàn thôi, đừng để nguội chớ!"
Bên trong phi thuyền khá rộng, yến hội đã sớm chuẩn bị xong. Mọi người nghe vậy ào ào vào vị trí. Tề Sơn là khách quý đại biểu Quang Minh Võ Hội, tự nhiên không thể chậm trễ, mà thân phận đại trưởng lão tại thành Tiên Nữ cũng chẳng thấp, hắn tới đón, hợp với lễ nghĩa, không ai bất mãn. Với lại mấy bữa nay, mọi người nghe nói Tề Sơn thường vào cung thương nghị với Chủ Thượng. Gần đây trong thành cũng lưu truyền nhiều lời bàn tán, căn bản là không thể phân biệt thật giả.
Tỉ như Trâu Ninh, phụ tá đắc lực của Chủ Thượng đồn ra là bà sẽ gả An Đức Lệ Na cho Tề Sơn, làm cho người ta cảm thấy khó hiểu, nhưng không có lửa làm sao có khói! Nhưng cách nói Chủ Thượng không thích Quang Minh Võ Hội cũng được nhiều người tin.
Tề Sơn làm sứ đi Tiên Nữ Tọa không ai bất ngờ. Màn xung đột giữa Quang Minh Võ Hội và Sư Tử Tọa đã mở ra, vài binh đoàn lớn của Sư Tử Tọa đã xuất phát, thế cuộc rất căng thẳng.
Một khi hai vị bá chủ xung đột, chiến cuộc sẽ lan rộng cả Thiên Lộ. Trong chiến tranh như vậy, không nơi nào tránh được. Lúc này Quang Minh Võ Hội muốn lôi kéo minh hữu qua ngoại giao cũng là việc rất bình thường. Không chỉ Tiên Nữ Tọa mà các chòm sao khác cũng có sứ đến. Quang Minh Võ Hội khác với Sư Tử Tọa mới hồi sinh, các thủ đoạn của họ nhiều lắm!
Mà đối với Tiên Nữ Tọa mạnh mẽ, bắt buộc phải chọn một bên để gia nhập. Hiện giờ Quang Minh Võ Hội là thế lực mạnh nhất, nhiều năm hùng bá Thiên Lộ, đương nhiên sẽ được đánh giá cao hơn Sư Tử Tọa. Đương nhiên cũng có người phản đối cho rằng cuộc chiến tranh này còn chưa bắt đầu, bây giờ chọn trận doanh là việc ngu ngốc.
Chủ Thượng vẫn không có tỏ thái độ, đây cũng là nguyên nhân làm cho người ta càng đồn đãi nhiều hơn.
Tề Sơn bưng chén rượu lên, cất cao giọng nói: "Lần này tới Tiên Nữ Tọa, mọi người cùng được lợi. Chòm sao Tiên Nữ là một trong những chòm quan trọng nhất trong châu Bắc Thiên, ta vẫn cho rằng, lấy địa vị và thực lực Tiên Nữ Tọa, hẳn có thế phát triển mạnh mẽ ở Bắc Thiên thậm chí cả ở Thiên Lộ. Quang Minh Võ Hội chúng ta vẫn cố xây dựng mối quan hệ hòa bình cùng phát triển, trên mặt này chúng ta và Tiên Nữ Tọa có cùng quan điểm. A Tư Đại bệ hạ có điều băn khoăn ta có thể hiểu. Thời gian còn nhiều, tin rằng mọi người còn nhiều cơ hội hợp tác. Nay được chư vị khoản đãi, ta xin mược vinh dự của đại trưởng lão kính chư vị một ly!"
Những người tính bu theo Quang Minh Võ Hội nhìn nhau, chẳng lẽ Chủ Thượng thay đổi chủ ý? Phái trung lập thì vui mừng.
Thu hết vẻ mặt mọi người vào mắt, Tề Sơn mặt không đổi: "Tại hạ xin cạn trước!"
Hắn bưng ly rượu nốc một hơi; những người khác cũng nhao nhao đứng lên một hơi cạn chén, dù sao thân phận của Tề Sơn cuãng không thể thờ ơ!
Minh Nguyệt nhấp nhẹ, ánh mắt nàng lộ ra vài phần suy tư.
Đợi mọi người ngồi xuống lần nữa đại trưởng lão mới giải thích: "Xin Tề tiên sinh chớ trách, Chủ Thượng cứ băn khoăn là phải. Tiểu nha đầu An Đức Lệ Na kia không biết nghe tin đồn từ đâu là sẽ gả nàng cho Trâu tiên sinh, lại làm gây ra hiểu lầm thêm khiến Tề tiên sinh chê cười rồi!"
Tề Sơn cười ha ha: " An Đức Lệ Na hồn nhiên ngây thơ mà, không sao đâu, chỉ cần Tháp Đốn tướng quân không có hiểu lầm gì là được rồi."
Mọi người cũng đã rõ, lý do Chủ Thượng cự tuyệt Quang Minh Võ Hội chắc phần lớn do tướng quân Tháp Đốn. Nghĩ lại cũng đúng, tướng quân ở Tiên Nữ Tọa dù không có quyền thế hiển hách như đại trưởng lão, nhưng cũng là một nhân vật tay nắm thực quyền, làm sao chịu để ái nữ bị ủy khuất.
Đại trưởng lão lúc này cũng cười: "Ngày tốt cảnh đẹp như thế, nói chi đến mấy việc ấy là giết phong cảnh, chỉ nói gió trăng! Chúng ta chỉ bàn chuyện gió trăng!"
Mọi người lại ào ào đứng dậy mời rượu Tề Sơn. Ai mời hắn cũng uống, uống cạn đáy.
Minh Nguyệt ngồi đầu bàn, lẳng lặng chăm chú nhìn Tề Sơn, mặ hắn không có nửa điểm cảm giác thất bại mà mắt thì đôi lúc lóe lên như thợ săn dò mồi.
Yến hội phi thường náo nhiệt.
Đột nhiên, một tên thị vệ hốt hoảng xông vào.
Mọi người không hẹn mà đồng loạt ngưng lại, yến tiệc vừa rồi phi thường náo nhiệt giờ chợt tịch mịch hẳn đi.
"Chuyện gì?" Đại trưởng lão trầm giọng hỏi.
Thị vệ nhìn thoáng qua chung quanh, lộ ra vẻ do dự.
Đại trưởng lão nhíu mày: "Nói!"
Thị vệ đành phải kiên trì nói: "Có người xông vào cung!"
Khách khứa xôn xao.
Đại trưởng lão giận tím mặt: "Thật to gan! Chán sống! Vậy mà dám cả gan xông vào cung! Ba Phu! Người của ngươi đều là phế vật hả?"
Ba Phu vội vàng chạy tới: "Đại trưởng lão, tất cả thị vệ đều đang gác, để thuộc hạ chạy sang."
Lúc này trong đám người có âm thanh lạnh lùng nói: "Ba Phu tướng quân, ngài không phải có Tiên Nữ Kính à? Sao không mở ra nhìn xem, là người phương nào gây nên! Có người vừa thấy Chủ Thượng nhìn thấu âm mưu của hắn, ý đồ đục nước béo cò, muốn gây bất lợi cho Tiên Nữ Tọa ta!"
Trâu Ninh bên cạnh Tề Sơn giận tím mặt: "Người nào dám phát ngôn bừa bãi như vậy?"
Đối phương bình thản tự nhiên đi ra: "Không làm việc trái với lương tâm, không sợ quỷ gõ cửa! Đại trưởng lão, hôm nay ở đây có nhiều người, sao không để mọi người tận mắt nhìn coi kẻ nào có là gan lớn mà xông vào cung Tiên Nữ thế?"
Là tứ trưỡng lão bước ra, hắn là người công chính, không sợ cường quyền, danh vọng khá lớn.
"Không sai! Tứ trưởng lão nói đúng!"
Rất nhiều người trợn mắt nhìn Tề Sơn.
Trâu Ninh giận dữ, nhưng Tề Sơn ngăn hắn lại, trầm giọng nói: "Thanh giả tự thanh, trọc giả tự trọc, Đại trưởng lão, xin cho tại một lời giải." Bạn đang xem truyện được sao chép tại: chấm c.o.m
Đại trưởng lão thấy thế, cắn răng một cái: "Ba Phu, mở Tiên Nữ Kính của ngươi ra!"
Ba Phu nghe vậy, cũng không nói nhảm, trực tiếp lấy ra một cái kính nhỏ. Tiên Nữ Kính là bí bảo cấp Bạch Ngân của Tiên Nữ Tọa, có thể câu thông với Tiên Nữ Hoàn trong nội cung, xem xét được gần hết các nơi trong cung.
Kính nhỏ phát ra một đạo quang mang, hiện lên một trận chém giết.
Thị vệ đánh nhau với những người đột nhập cực kỳ kịch liệt, trên mặt đất đầy thi thể của hai bên.
"Trời ạ! Đó là Nặc Lặc! Nặc Lặc của binh đoàn Cao Nguyên!"
"Tháp Đốn điên rồi sao?"
…
Mọi người đều bị tràng cảnh chấn trụ, mặt lộ vẻ không thể tưởng. Họ tuyệt đối không ngờ địch nhân xông vào cung lại là người của tướng quân.
Đại trưởng lão biến sắc hô: "Không tốt! Tháp Đốn muốn làm phản! Tất cả mọi cùng cùng vào cung giúp Chủ Thượng."
Lúc này, không có ai để ý tới Tề Sơn, cùng phóng lên không trung, chớp mắt, du thuyền huyên náo như vậy giờ chỉ còn ba người Tề Sơn.
Tề Sơn chậm rãi rót một chén rượu, chầm chầm uống.
Minh Nguyệt vỗ tay tán thưởng: "Tề huynh lật tay làm mây, trở tay làm mưa, bội phục!"
Khóe miệng Tề Sơn mở ra cười, nâng chén rượu hướng Minh Nguyệt nói: "Minh muội, mời!"
Dứt lời, uống một hơi cạn sạch.
Hắn rướn người đứng dậy: "Ở đây không còn việc gì, ta muốn đi, Minh muội có đi cùng không?"
Không ngờ Minh Nguyệt lại lắc đầu: "Đợi muội thưởng thức hết cảnh trời của hồ Tiên Nữ đã rồi mới đi cũng được."
Mặt Tề Sơn hiện vẻ tiếc nuối: "Đành vậy lúc đó rời đi, muội có kiếm trong tay, chỗ nào cũng có thể đến mà! Ngu huynh có vài việc vặt phải đi trước một bước rồi!"
Tuy ngữ khí hắn có tiếc nuối, nhưng sắc mặt cũng không chút nào do dự, sau khi cáo từ liền cùng Trâu Ninh bay đi. Trong mắt Minh Nguyệt lóe lên chút tán thưởng. Quả là giỏi.
Cung Tiên Nữ, nơi ở của vị đứng đầu chòm sao cũng không tính là phô trương, nhưng Tiên Nữ Tọa không có trãi qua chiến tranh, trãi qua các đời dần dần xây thêm từng chút, hôm nay quy mô cũng khá kinh người tạo nên một quần kiến trúc cung điện.
Trong bóng tối bên ngoài cung điện, An Đức Lệ Na kinh hoàng nhìn đám người đang gào thét đánh đến, mà người cầm đầu đúng là đại trưởng lão.
Bây giờ mới có strong", làm sao có thể…. Thời gian ngắn như vậy… trừ phi đối phương đã chuẩn bị trước.
"A Tư Đại chết rồi!"
Giọng Đường Thiên vẫn lạnh băng, nhưng lại khiến cho An Đức Lệ Na như tìm được cọng rơm cứu mạng, mặt nàng đã trắng bạch: "Chúng ta trúng kế rồi… làm sao bây giờ?"
"Đoạt Thánh Bảo." Đường Thiên lạnh lùng nói ba chữ rồi xốc An Đức Lệ Na, phóng về phía cung điện trầm lắng y hệt mũi tên.
[] Cảnh đẹp như cảnh trời.
Truyện convert hay : Lão Bà Của Ta Là Băng Sơn Nữ Tổng Tài