Đối mặt với trận pháp tuyệt thế của Lữ Đồng Quang, Tiêu Chính Văn lại không thèm nhìn hắn một cái mà nhìn về phía đỉnh núi đằng xa kia, lạnh lùng nói: “Ra đây đi, lẽ nào ông nhẫn tâm khiến hắn chết vì ông sao?” Thấy Tiêu Chính Văn xem mình như không khí, Lữ Đồng Quang không khỏi nổi giận. Cùng lúc đó một luồng sáng màu vàng bỗng bắn ra theo hướng bốn giờ từ trên đỉnh núi đó, một người đàn ông trung niên mặc áo màu xanh chậm rãi bước ra. Lúc này Khổng Hữu Đạo khí thế vô song, uy lực toát ra khắp bốn phía. “Chàng trai, vốn dĩ tôi định tha cho cậu một mạng, nhưng không ngờ cậu lại chủ động tìm đến cái chết”, giọng Khổng Hữu Đạo vang vọng khắp núi Vân Hà. “Không! Cháu muốn tự tay giết Tiêu Chính Văn”. Lữ Đồng Quang như phát điên tức giận nói. Tiêu Chính Văn coi hắn như không hề tồn tại, điều này quả thật là sự sỉ nhục cực lớn với hắn. Nhưng hắn cũng bị cơn thịnh nộ làm choáng váng đầu óc nên không hề chú ý xung quanh Tiêu Chính Văn dường như được một luồng khí tức vô hình bao phủ, không bị ảnh hưởng bởi trận pháp của hắn. Hơn nữa dù là nham thạch nóng chảy này hay mười mấy bóng đen cũng không thể tiếp cận được Tiêu Chính Văn. Nói thẳng ra trận pháp của hắn không có bất kỳ tác dụng gì với Tiêu Chính Văn, thế nên từ đầu đến cuối Tiêu Chính Văn không thèm xem hắn ra gì. Lúc này Lữ Đồng Quang mặc kệ mọi thứ vung kiếm lên chém về phía Tiêu Chính Văn, bất kể thế nào hắn cũng phải lấy lại thể diện trước mặt mọi người. Nhất là trước mặt nhà họ Bạch, hắn phải chứng minh mình mạnh hơn Tiêu Chính Văn rất nhiều. “Xoẹt!” Kiếm quang lóe lên, ngay cả không gian xung quanh cũng bị chém làm đôi. Một kiếm mang theo uy lực ngút trời như thế bỗng chốc đánh về phía Tiêu Chính Văn. “Không biết tự lượng sức”. Tiêu Chính Văn thậm chí không nhìn lấy một cái đã vung tay đánh trả lại. “Bốp!” Hư không rung chuyển, không chỉ uy lực của thanh kiếm đó, mà cả nham thạch nóng chảy vô tận cũng đánh ngược về phía Lữ Đồng Quang cùng một lúc. Thấy thế, Lữ Đồng Quang khiếp sợ mất hồn, hắn còn chưa kịp lánh người tránh đòn thì một bàn tay vô tình đã vươn ra từ một đầu khác trong không trung, siết lấy cổ Lữ Đồng Quang. “Anh muốn giết tôi à?” Ánh mắt Tiêu Chính Văn lạnh đến cực điểm, sát khí xung quanh toát ra. Ánh mắt lạnh như băng quá là đáng sợ, Lữ Đồng Quang có cảm tưởng như nhìn thấy biển máu núi xác trong đôi mắt sáng như sao trời đó, hắn hoảng sợ mấp máy môi nhưng không nói được dù chỉ một chữ. Theo lý hắn cũng là cao thủ cảnh giới Nhân Hoàng, không nên bị một đòn như thế đánh gục.