Chiến Thần Bất Bại

chương 3712

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“Thế nhưng…” “Không có nhưng nhị gì hết, ông cũng nghe thấy rồi, hạn cho ông mời Tiêu Chính Văn đi trong vòng ba nhịp thở, nếu không thì nhà họ Đổng của ông sẽ không còn tồn tại nữa đâu!”, trong mắt của nho sĩ trung niên loé lên hai tia sáng sắc lạnh. Đổng Thừa nghe vậy thì trống ngực đập liên hồi, đối diện với nho sĩ trung niên, ông ta cũng chỉ dám nổi giận chứ không dám nói! Nếu như ông ta thật sự nhận tội với Tiêu Chính Văn thì sau này làm gì có ai coi ông ta ra gì nữa? Gương mặt già nua này của ông ta còn biết giấu đi đâu? Chuyện Bạch Ngọc Trinh dẫn Tiêu Chính Văn tới xin Đổng Thừa giúp đỡ khi trước nhất định ai ai cũng biết cả rồi, ban đầu người ta chủ động cầu khẩn, ông ta mặc kệ Tiêu Chính Văn đứng bên ngoài cửa, hiện giờ lại phải khép nép đi mời. Quá nhục nhã. Mấu chốt nhất là việc Đổng Thừa nhận tội với Tiêu Chính Văn không chỉ đại diện cho một mình ông ta mà còn là cả nhà họ Đổng! Chuyện này chẳng khác gì cả nhà họ Đổng đều phải cúi đầu nhận thua trước Tiêu Chính Văn! Đổng Thừa sao có thể nuốt trôi cục tức này? “Tôi không nhận tội thì định làm gì tôi?”, trầm mặc hồi lâu, Đổng Thừa cuối cùng cũng không nhịn được mà lên tiếng. “Vậy thì ông thử nghĩ xem Thiên Đạo Minh Ước đối đãi với Hạng Vũ như thế nào, khắp người từ trên xuống dưới bị chém sống bởi bảy vạn tám nghìn mũi dao, gần như mỗi một lỗ chân lông đều phải chịu đựng nỗi đau đớn tột cùng!” “Nếu như ông tự nhận mình hơn Hạng Vũ, vậy thì có thể không cần bận tâm tới chuyện này!” Nho sĩ trung niên cười lạnh lùng nhắc nhở. Bảy vạn tám nghìn nhát dao? Chỉ mới nghe tới con số này thôi đã khiến cho Đổng Thừa tê hết cả da đầu. Thiên Đạo Minh Ước lập ra và chuyên dùng loại hình phạt này để với những kẻ mang tội lớn hoặc công khai đối đầu với Thiên Đạo Minh Ước. Từ cổ chí kim, cũng chỉ có một mình Hạng Vũ là từng phải chịu đựng loại cực hình này! Năm đó ông ta cũng có mặt quan sát, đừng nói là bảo ông ta chịu đựng cảm giác đau khổ đó, chỉ cần nghĩ thôi cũng sẽ cảm thấy khiếp sợ! Ngoại trừ Hạng Vũ ra thì căn bản chẳng thể nào có người thứ hai dám chịu đựng loại đau đớn này! Đổng Thừa ông ta cũng không có cái dũng khí đó! “Được, giờ tôi sẽ đi nhận tội với Tiêu Chính Văn!” Đổng Thừa nghiến răng, không còn cách nào khác, chỉ đành chắp tay bái lạy với Tiêu Chính Văn, nói: “Cậu Tiêu, không, vua Bắc Lương! Trước đây đều là Đổng Thừa tôi có mắt không thấy Thái Sơn, vẫn mong vua Bắc Lương đại nhân đại lượng!” Giọng nói của Đổng Thừa vang vọng khắp khu vực phía đông, tất cả mọi người đều hết sức kinh ngạc, đó là Đổng Thừa đó, mặc dù cảnh giới của ông ta vẫn luôn giậm chân tại chỗ, thế nhưng ông ta là đại diện cho nhà họ Đổng! Hơn nữa, ông ta còn là ân nhân cứu mạng của Lữ Bố, hiện tại ngay cả Đổng Thừa cũng phải cúi đầu nhận sai trước Tiêu Chính Văn?

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio