Lúc này những người đang quỳ ở ngoài cửa, nếu đổi lại trước đây chọn bừa ra một người thì cũng đều là người ở địa vị cao chót vót cả đời họ cũng không thể với tới. Nhưng bây giờ lại ngoan ngoãn quỳ ở trước cổng chỉ để xin lỗi hai anh em họ. “Mọi chuyện đều nhờ vua Bắc Lương, xem ra chúng ta kiên trì vậy là đúng”, Lý Uy bùi ngùi nói. Đến khi Tiêu Chính Văn đi một lúc lâu, hai anh em Lý Uy mới ra khỏi quán trà, Andrew đang quỳ ở cửa ngước đôi mắt đẫm lệ nhìn Lý Uy. Hiển nhiên hắn sợ hãi trước những lời nói lúc nãy của Tiêu Chính Văn. Chỉ cần hắn đưa ra điều kiện khiến anh em Lý Uy cảm thấy bất mãn, hắn và người nhà của hắn sẽ không còn được nhìn thấy mặt trời ngày mai nữa. “Anh em này, không không, vị đại gia này, vừa rồi anh Tiêu nói bảo tôi đền bù tổn thất cho hai vị, không biết hai vị…” Andrew gượng cười, cung kính nói. “Chuyện này…”, Lý Uy cũng hơi khó xử, dù sao ngay cả vua Bắc Lương cũng đã nhúng tay vào chuyện này, nếu ra giá quá thấp chẳng phải không nể mặt vua Bắc Lương sao. Nhưng ra giá quá cao, anh ta lại lo lắng. “Anh Lý, anh thấy thế này được không? Tôi có thể đưa cho anh ba tỷ đôla làm phí bồi thường tổn thất tinh thần cho hai người, sau đó cho anh ba mươi phần trăm cổ phần công ty xem như là phí đã làm anh mất việc, anh xem…” “Hả gì? Ba tỷ đô la?”, Lý Uy cũng khá ngạc nhiên, không ngờ đối phương lại đưa ra cái giá cao đến thế. “Nếu anh thấy ít chúng tôi có thể thêm nữa, chỉ cần anh hài lòng, bất kể là điều kiện gì chúng tôi đều không từ chối”, Andrew lau mồ hôi lạnh trên trán nói. Thật ra Andrew nào biết không phải là Lý Uy chê ít mà là bị con số này doạ sợ. Thế nhưng những lời Tiêu Chính Văn nói trước khi đi vẫn vang vọng bên tai Andrew, lúc này, tính mạng của cả gia đình đều phụ thuộc vào một mình hắn, hắn nào dám chậm trễ cơ chứ! Dù có phải bỏ ra mấy tỷ, chỉ cần có thể bảo vệ được tính mạng của cả gia đình thì hắn cũng cảm thấy xứng đáng! “Anh Andrew, thật sự không cần tới nhiều tiền như vậy, hơn nữa chúng tôi cũng không bị thương gì cả!”, Lý Uy vội vàng giải thích. Nói đi nói lại, Lý Uy dẫu sao cũng là một người thành thực, căn bản không thể hét giá quá cao! “Anh Lý, anh quá khách khí rồi, số tiền này dù thế nào anh cũng phải nhận lấy, coi như tôi xin anh đấy!” Andrew không thèm quan tâm gì nữa mà gục đầu xuống, liên tiếp dập đầu lạy Lý Uy mười mấy cái, ngay cả trán cũng sứt mẻ, máu tươi men theo gò má nhỏ xuống đất. Lý Uy có làm thế nào thì Andrew cũng không chịu thay đổi quyết định, tới cuối cùng, Lý Uy vì quá bất lực nên cũng chỉ đành đồng ý với thỉnh cầu của Andrew.