Âu Dương Tuyết lại không nói tiếp nửa câu sau. Bà ta đã tận mắt nhìn thấy Tiêu Chính Văn ra tay đánh, nếu chỉ xét về thực lực, mặc dù mấy người Tư Mã Minh Nhuệ có danh tiếng ở vùng ngoài lãnh thổ nhưng vẫn không có khả năng so sánh với Tiêu Chính Văn. Hơn nữa ngay cả cao thủ cảnh giới Nhân Hoàng cấp năm mà Tiêu Chính Văn cũng có thể dễ dàng giết được thì ba người họ có là gì? “Sao vậy, bà đang nghi ngờ thực lực của bọn tôi à? Hay là đang cố ý nguyền rủa chúng tôi?”, Tư Mã Minh Nhuệ sầm mặt, ánh mắt toát ra sát khí nhìn chằm chằm Âu Dương Tuyết hỏi. Nghe hắn nói vậy, Âu Dương Tuyết vội giải thích: “Không không! Ba vị thế tử hiểu lầm ý tôi rồi, ngày hôm đó Tiêu Chính Văn từng giết Khổng Hữu Đạo cảnh giới Nhân Hoàng cấp năm, hơn nữa ngay cả tiền bối Khổng Thiên Thu cũng chết trong tay hắn”. “Thế nên tôi lo lắng cho ba vị, mong ba vị thế tử tỏ rõ”. Khổng Hữu Đạo? Nghe đến cái tên này, mấy người Tư Mã Minh Nhuệ không chỉ không ngạc nhiên mà ngược lại cười mỉa. Ai mà không biết Khổng Hữu Đạo bị thương nặng, trước đó không lâu mới quay về từ chiến trường ngoài vũ trụ để dưỡng thương. Tiêu Chính Văn giết được Khổng Hữu Đạo hoàn toàn không thể chứng minh được gì cả. “Khổng Hữu Đạo bị thương, nếu không bà nghĩ Tiêu Chính Văn có thể giết được cao thủ cảnh giới Nhân Hoàng cấp năm sao? Theo tôi được biết, vết thương của ông ta chắc là khiến thực lực của ông ta giảm xuống chưa đến Nhân Hoàng cấp hai”. “Ông ta chết trong tay Tiêu Chính Văn không thể chứng minh được gì, chỉ có thể trách bản thân ông ta quá sơ suất”. Tư Mã Thành cười nhạo nói. Âu Dương Tuyết thấy đám người Tư Mã Minh Nhuệ đã kiên quyết làm thế cũng không dám nói thêm gì nhiều, chỉ đành cười nói: “Nếu ba vị đã quyết đoán thế thì tôi đưa các vị cùng đến trang viên nhà họ Đổng”. Lúc này Đổng Thừa lại đang đứng ngồi không yên, ông ta cứ có dự cảm không lành, một ngày trước đó ông ta đã biết được tin Tiêu Chính Văn đột phá cảnh giới Nhân Hoàng cấp năm. Tin tức này chắc chắn là một tin tức cực kỳ không tốt với ông ta. E là lần sau khi Tiêu Chính Văn quay lại ngoài lãnh thổ, chín mươi phần trăm sẽ tính toán ân oán trước đó với ông ta. “Tiêu Chính Văn!”, Đổng Thừa siết chặt nắm đấm, thầm nghiến răng. “Xin hỏi tiền bối Đổng có ở trong đó không?” Đúng lúc này ngoài cửa vang lên giọng nói thánh thót của một người phụ nữ. Đổng Thừa khẽ nhíu mày, tuy chưa gặp nhưng ông ta đã có thể nghe ra giọng nói của Âu Dương Tuyết. “Hừ! Ngay cả Minh Nguyệt Các cũng dám đến xem trò cười của nhà họ Đổng chúng tôi sao?” Ánh mắt của Đổng Thừa thoáng hiện tia lạnh lẽo.