Suy đi nghĩ lại Tiêu Chính Văn lập tức hiểu ra tại sao người đời sau của Lý Tích có thể trở nên lớn mạnh bất thường dưới sự bảo hộ của huyết tộc. Có thể nói tất cả người dân trong Bắc Vực đều là chất dinh dưỡng của họ, tinh huyết của hàng ngàn, hàng chục ngàn người dân tụ lại cũng có thể khiến cảnh giới của một người đạt đến mức đáng sợ. Mà những người dân này lại hoàn toàn không thể phản kháng, thậm chí còn cam lòng hiến tế tinh huyết của mình, lấy đó đổi lại mấy chục năm tuổi thọ. Hành vi lại độc ác đến mức độ nào? Tiêu Chính Văn thầm đè nén cơn giận trong lòng xuống, bất lực thở dài nói: “Ông cụ, vậy tại sao người dân Bắc Vực không trốn sang ba khu vực khác?” Nghe hỏi thế, ông cụ cũng bất lực thở dài. “Chàng trai, sinh ra ở Bắc Vực thì không thể rời khỏi đây, cậu nhìn đi”. Nói rồi ông lão vén áo của mình lên, chỉ thấy trên ngực ông lão có một vết đỏ lớn bằng bàn tay. “Mang theo dấu vết này, chúng tôi chỉ cần rời khỏi Bắc Vực thì sẽ chết trong vòng một năm”. Nói rồi ông lão lại lấy tay áo lau nước mắt. Một con kiến nhỏ bé vẫn còn tham sống nữa, huống gì là con người có máu có thịt? Nếu còn cách khác thì ai mà bằng lòng hiến tế tinh huyết của mình đi chứ? “Ông cụ, ông nói cũng vô căn cứ quá, thật ra sau khi hiến tế tinh huyết, chúng ta ngược lại có thể không bị bệnh cả đời, chỉ riêng điều này thôi cũng tốt hơn người ở ba khu vực khác rất nhiều rồi”. Người nói chính là một cô gái trẻ hơn hai mươi tuổi, cô gái đó vừa nói vừa đi về phía Tiêu Chính Văn. “Chào anh, tôi là Thừa Tư Tư, chúng ta có thể làm bạn đồng hành không?”, cô gái giơ tay ra với Tiêu Chính Văn. Tiêu Chính Văn lịch sự bắt tay với cô ta, nhíu mày nói: “Cô cũng đi hiến tế tinh huyết à?” “Tất nhiên rồi, thật ra chuyện này không đáng sợ như ông cụ này nói, thông thường có cho đi mới có nhận lại, sau khi hiến tế tinh huyết, Huyết Ma Thượng Tôn có thể đảm bảo cả đời chúng tôi không bị bệnh tật”. “Thật ra chẳng phải người dân chúng tôi chỉ cầu mong bình an sao?” Thừa Tư Tư cũng xem Tiêu Chính Văn thành một người bình thường. Dù sao Tiêu Chính Văn cũng đã lĩnh hội được Quy Chân, chỉ cần không sử dụng võ thì chẳng khác nào người bình thường. “Tư Tư, người này là ai?” Nói rồi một người đàn ông trẻ tuổi sải bước đi đến, vô cùng nhiệt tình chào Thừa Tư Tư. “Anh đẹp trai này vừa từ Đông Vực đến, tôi đang hỏi anh ta có cần đến điện thánh Huyết Ma với chúng ta không thôi”, Thừa Tư Tư mỉm cười nói. Nhưng người đàn ông đó bỗng chốc sững sờ sau khi nhìn rõ vẻ ngoài của Tiêu Chính Văn. Anh ta tên là Quách Xuân Dương, cũng mới vừa đến vùng ngoài lãnh thổ từ thế tục sau khi linh khí khôi phục. Anh ta quá quen với khuôn mặt của Tiêu Chính Văn, hơn nữa trước đó anh ta là người Hoa Quốc nên đã từng nghe đến đại danh của vua Bắc Lương. “Anh… anh là… anh là vua…” Không để Quách Xuân Dương nói hết câu, Thừa Tư Tư ngắt lời: “Anh tên gì?” “Tôi họ Tiêu, tên Tiêu Thiên Sách”, Tiêu Chính Văn nhìn Quách Xuân Dương, cơ người Quách Xuân Dương run rẩy như bị điện giật, sau đó cười gật đầu với Tiêu Chính Văn. “Nghe tên của anh chắc là người Hoa Quốc nhỉ? Vừa lúc chúng tôi cũng đến từ Hoa Quốc, mọi người cùng hỗ trợ lẫn nhau”. Thừa Tư Tư mỉm cười nói. Thật ra Thừa Tư Tư cũng từ thế tục đến ngoài lãnh thổ, chỉ là từ sau khi cô ta đến Bắc Vực, trên người cũng có dấu màu đỏ đó. Thế nên cũng bị nhốt ở Bắc Vực, không dám ra khỏi nơi này. “Cô cũng là người Hoa Quốc ư?” Tiêu Chính Văn nhíu mày nói. “Phải!”
Nói đến đây ánh mắt Thừa Tư Tư hiện lên vẻ ưu phiền nói: “Chẳng qua chúng tôi đã bị vây chặt ở đây rồi, có thể không bao giờ quay về được nữa…”