“Là… là cậu Tiêu sao?” Hận Thiên không dám tin vào mắt mình, trong cơn vui mừng bỗng dưng hai hàng nước mắt rơi xuống. Tiêu Chính Văn đưa hộp gỗ từ trong áo ra, lấy mấy viên Dưỡng Thần Đan cho vào miệng Hận Thiên. Một lúc lâu sau, vết thương của Hận Thiên mới dần ổn hơn. “Cảm ơn ơn cứu mạng của cậu Tiêu”, Hận Thiên vừa nói vừa chắp tay lại với Tiêu Chính Văn. “Cậu Tiêu, cậu…” Ngay khi Hận Thiên cúi người xuống với Tiêu Chính Văn, ông ta không khỏi ngạc nhiên thốt lên. Mình và Tiêu Chính Văn mới bao lâu chưa gặp mà bây giờ Tiêu Chính Văn đã là cao thủ cảnh giới Nhân Hoàng cấp năm rồi? Phải biết trước đó Tiêu Chính Văn chỉ mới ở cảnh giới Nhân Vương cấp năm mà thôi, cách biệt cả một cảnh giới lớn, với người bình thường ít nhất phải cần đến một trăm năm mới có thể thăng cấp được như vậy, còn với Tiêu Chính Văn lại chỉ trong vòng một tháng ngắn ngủi? Lúc này cuối cùng ông ta cũng hiểu tại sao nhiều thế lực lớn lại đặc biệt để mắt đến Tiêu Chính Văn rồi. Thiên tài như Tiêu Chính Văn không chỉ là đe dọa cực lớn với một ai đó mà với thế lực lớn một phương, Tiêu Chính Văn cũng là một mối hiểm họa vô cùng lớn. Nhưng Tiêu Chính Văn lại không hề để ý đến sự kinh ngạc của Hận Thiên mà chỉ nói: “Chúng ta đi thôi”. Hận Thiên vội nói với Tiêu Chính Văn: “Cậu Tiêu, tôi còn một thỉnh cầu, có thể cứu thêm một vị tiền bối nữa không?” Hả? Tiền bối? Vai vế của Hận Thiên ở ngoài lãnh thổ có thể nói là không hề thấp, ai mà có thể khiến ông ta gọi là tiền bối vậy? “Người này cũng là người của huyết tộc à?”, Tiêu Chính Văn nhíu mày nói. “Không, người này không phải huyết tộc, nhưng nếu không có người này, e là tôi cũng không sống đến hôm nay”, Hận Thiên nghiêm túc nói. Thấy Hận Thiên nói hết sức chân thành như vậy, Tiêu Chính Văn cũng khẽ gật đầu, sau đó quay đầu sang nhìn Quảng Lăng Tử. “Không được, tuyệt đối không được thả người đó”. Một đệ tử huyết tộc bỗng nói, trong ánh mắt hắn dường như ẩn chứa sự sợ hãi. “Anh Tiêu, nếu thả người này ra, không chỉ ảnh hưởng đến Bắc Vực mà e là cả ngoài lãnh thổ cũng sẽ bị ảnh hưởng”. Quảng Lăng Tử nãy giờ không lên tiếng như nghĩ đến điều gì vội giải thích với Tiêu Chính Văn. Hắn lập tức đoán được người mà Hận Thiên nhắc đến là ai, hơn nữa cũng chỉ có người đó mới có thể khiến Hận Thiên kính trọng đến thế.