Chương 3812 Trong cơn giận dữ, người nhà hắn đã giết sạch gia đình nông dân kia. Vậy mà Nữ Đế lại dám bắt cả gia tộc hắn lấy mạng đền mạng. Bây giờ Nữ Đế đã chết, chỉ còn lại ngôi ngộ này, nhưng hắn vẫn sống khỏe mạnh. Đây gọi là vật đổi sao dời, hôm nay chính là ngày báo thù cho gia tộc hắn! “Rắc!” Hai chân của Lý Bạch bị vị cao thủ Nhân Hoàng kia đánh gãy, máu tươi không ngừng phun ra. “Hừ! Kiếm tiên, ông đánh tôi đi! Sao chân ông lại gãy rồi?” Lý Bạch đột nhiên ngẩng đầu, trừng mắt nhìn vị cao thủ Nhân Hoàng kia. Nếu không phải ông ta bị giam cầm trong uy lực của Thượng Quan Vô Kỵ và Vu Khiêm thì đám người này có thể đấu lại nổi ông ta sao? Nhưng lúc này, ông ta chỉ có thể mặc cho lũ ác ma này khinh thường, chà đạp nhân phẩm của mình, không có cách nào đánh trả! Nhìn đám người xông tới chỗ tượng đài Nữ Đế, Lý Bạch giận dữ gầm lên một cách bi thương. “Các người dừng tay!” “Là con cháu của Hoa Quốc, sao các người có thể giẫm đạp lên lăng mộ của Nữ Đế! Đó là điều mà đám súc sinh Âu Lục luôn muốn làm nhưng không thể! Các người… các người đều tự nhận mình là người đọc sách mà!” Vu Khiêm thấy vậy cười lớn. “Người đọc sách? Ông biết vì sao phải đọc sách không?”, Vu Khiêm chắp tay sau lưng, đi tới gần Lý Bạch, một tay vỗ nhẹ lên vai Lý Bạch nói. “Tất nhiên… tất nhiên là vì nước nhà hưng thịnh!” Cả đời Lý Bạch luôn hướng tới mục tiêu này, từ trước đến nay chưa bao giờ dám quên bổn phận mình là người dân Hoa Quốc. “Thật nực cười! Chẳng trách cả đời này ông không có nổi một chức quan! Ha ha ha!” “Hôm nay, tôi sẽ dạy ông thế nào là người đọc sách!” “Đọc sách chỉ để biết luật, còn biết luật chỉ để giữ gìn phú quý! Luật của Đại Minh thế nào? Muốn Quý Trụ Giang Nam chúng tôi nộp thuế cho nhà họ Chu các ông sao? Đúng là nằm mơ! Tôi chỉ là một nhân viên văn thư, vì vậy Quý Trụ không phải trả một xu thuế nào cả!” “Kết quả thì sao? Cho dù tôi xúi giục quân biến giới giết Chu Kỳ Trấn, gây loạn cung đình, thì sứ giả nào dám không nói tốt về tôi? Đây chính là đọc sách vì lưu danh thanh sử, đọc sách vì sự giàu có của đất nước!” “Bây giờ ông thử nói lại xem, ông có phải người đọc sách không?” Lý Bạch nghe Vu Khiêm nói vậy, tức giận mắng chửi: “Vô liêm sỉ!” “Ha ha ha! Thánh Khổng có câu, trốn vì người khôn, trốn vì kẻ quyền thế, trốn vì người giàu! Biết trốn cái gì không? Chỉ vì tội ác mà thôi! Ý nói môn sinh Khổng Thị nên theo đuổi quyền thế trong thiên hạ, lấy quyền thế áp đảo lũ kiến trong thiên hạ!” “Đời sau tự nhiên sẽ có đồng môn trả thù cho ông!” “Chính vì ông không hiểu điều này, cho nên đến ngày hôm nay, ông vẫn không xứng làm quan!” Vu Khiêm càng nói càng đắc ý. Sự thật đúng như lời ông ta nói. Đời sau sẽ tôn Vu Khiêm là người hiền đức, còn sự diệt vong của Đại Minh sẽ liên quan trực tiếp đến Lý Bạch. Lúc Chu Kỳ Trấn nắm quyền, Dã Tiên vốn là một cái cọc ẩn mà Anh Tông cắm trong đồng cỏ, nhưng Vu Khiêm đã trực tiếp nhổ bỏ Chu Kỳ Trấn và Dã Tiên để bảo vệ quyền lợi của những gia đình giàu có ở Giang Nam. Nhưng thế hệ sau hoàn toàn không nhắc đến chuyện này, thay vào đó, kẻ nổi loạn lại trở thành anh hùng.