Không biết qua bao lâu, một tiếng than thở từ phương xa truyền tới. Những lời này đã nói lên hết thảy! Hoàng đế Lan Anh đã sớm không còn nữa, bất kể là ai ra mặt vì Nữ Đế đều đắc tội với nhà họ Khổng! Dù lúc này giữ được linh mộ của Nữ Đế, ngày sau ai có thể chống chọi với nhà họ Khổng được đây? Cả nhà họ Khổng, kể cả đệ tử nhà họ Khổng, ai nấy cũng đều là kẻ có thù tất báo, chẳng bao lâu sau nhất định sẽ ồ ạt đi đòi nợ máu, thử hỏi xem thế gia nào có thể gánh nổi sự trả thù của nhà họ Khổng? Vu Khiêm nghe nói vậy, trên mặt lộ ra nụ cười đắc ý nói: “Bất kể Nữ Đế đã từng làm bao nhiêu cho Hoa Quốc, nhưng bà ta đã chết rồi!” “Nếu như Nữ Đế còn ở đây, đừng nói là động vào bia mộ và đào mộ của Nữ Đế, e rằng ngay cả can đảm nhìn thẳng vào bà ấy, người khác cũng không có!” “Nhưng… thời thế thay đổi!” Lời này của Vu Khiêm đã nói rõ thế sự vô thường, mỗi một người đều có tư tâm của mình, bất kỳ ai cũng không thể bất chấp hậu quả! Dù Nữ Đế hay anh hùng, cuối cùng cũng phải đối mặt với bốn chữ thói đời nóng lạnh. Nhà họ Võ đã từng vinh dự bậc nào, bao nhiêu gia đình quyền thế, bao nhiêu thế gia đều phải cúi đầu xưng thần! Nhưng từ khi Nữ Đế chết, oai phong của nhà họ Võ đã không còn nữa! Mà giờ phút này, những công thần lương tướng thời Nữ Đế cũng đều lựa chọn yên lặng, chỉ có Lý Bạch một thân một mình tới bảo vệ linh mộ của Nữ Đế. Ở một diễn biến khác, Bạch Ngọc Trinh thấy Tiêu Chính Văn định đứng dậy đi đến vùng ngoài lãnh thổ thì vội vàng khuyên nhủ: “Anh Tiêu, ngay cả hoàng tộc vùng ngoài lãnh thổ cũng không dám đến ngăn cản, chẳng lẽ anh thật sự muốn đi sao?” Tình hình trước mắt đã vô cùng rõ ràng, bất kể là ai ngăn cản thì không chỉ đắc tội nhà họ Khổng, mà còn đắc tội một đám hoàng tộc! Dẫu sao trong tình huống này, ngay cả hoàng tộc cũng không ra tay, Tiêu Chính Văn mà ra tay trợ giúp, thì người hoàng tộc còn mặt mũi nào đối mặt với thế nhân? “Cô Bạch, cô sai rồi, càng là lúc này, chúng ta càng không thể khoanh tay đứng nhìn! Ngay cả tàn niệm cuối cùng của Nữ Đế còn bảo vệ Hoa Quốc!” “Chúng ta có thể để Nữ Đế chảy máu, nhưng không thể để con cháu nhà họ Võ rơi lệ!” Vẻ mặt Tiêu Chính Văn vô cùng nghiêm túc nói. Không chỉ là Nữ Đế, ngay cả Thượng Quan Uyển Nhi cũng một lòng lo cho Hoa Quốc, mấy lần đứng ra vì Hoa Quốc và giới thế tục! Sao Tiêu Chính Văn có thể nhìn họ trơ trọi không ai giúp, chết thảm dưới kiếm của mấy người Vu Khiêm? “Anh Tiêu, nhưng anh phải hiểu một chuyện, lần này ra tay, không chỉ đắc tội nhà họ Khổng, còn khiến cho mặt mũi hoàng tộc…” “Mặt mũi? Khi Nữ Đế đổ máu hy sinh vì Hoa Quốc đã từng nghĩ đến mặt mũi hay chưa?” “Lúc Thượng Quan Uyển Nhi bất kể sống chết, đổ máu vì thế tục đã từng nghĩ đến mặt mũi hay chưa?”