Ở trong mắt bọn họ, ngay cả Tiêu Chính Văn cũng chỉ như con kiến hôi, căn bản không đáng nhắc tới! Nếu không phải có người giúp đỡ thì sao Tiêu Chính Văn có thể sống được đến ngày hôm nay? Thật sự coi Bát Hiền bọn họ chỉ có tiếng mà không có miếng sao? Mệnh lệnh phá tan bia mộ của Nữ Đế lần này là do tộc trưởng nhà họ Khổng đích thân ban ra, hơn nữa, bất kỳ ai dám ngăn cản bước tiến của họ, đều sẽ bị chém chết tại chỗ! Vậy mà vào lúc này, Tiêu Chính Văn lại đưa những con kiến hôi ở thế tục kia tới bảo vệ Nữ Đế? Thật là nực cười! Không chỉ mấy người Vu Khiêm cười khẩy, mà ngay cả người nhà họ Chu và nhà họ Lý cũng lắc đầu chế giễu! Tiêu Chính Văn cũng không biết tự lượng sức mình quá rồi, chỉ dựa vào một chút thế lực mỏng manh ở thế tục sao có thể chống lại được mấy người Vu Khiêm? “Anh Tiêu, tấm lòng của các anh, tôi xin nhận thay Nữ Đế, nhưng…” Nói đến đây, hai mắt Thượng Quan Uyển Nhi không khỏi đẫm lệ, lắc đầu liên tục nói: “Nơi này, không phải nơi các anh nên tới, mau trở về thế tục đi!” Thượng Quan Uyển Nhi không đành lòng nhìn mấy người Tiêu Chính Văn chết trong trận chiến này, càng không đành lòng nhìn quân lực cuối cùng của Hoa Quốc thế tục cũng bị tiêu diệt hoàn toàn vì Nữ Đế! Tiêu Chính Văn khẽ lắc đầu nói: “Linh mộ của Nữ Đế không chỉ là tôn nghiêm của nhà họ Võ, còn là tôn nghiêm của con cháu Hoa Quốc, cũng là điều mà người thế tục như tôi phải bảo vệ!” “Bất kể là ai đều không thể xóa bỏ chiến công của Nữ Đế, càng không thể chà đạp linh mộ sau khi bà ấy chết!” “Không nói đến chuyện bên trong lăng mộ có di tích Long tộc hay không, cho dù có thật, trừ phi Tiêu Chính Văn tôi tan xương nát thịt, nếu không, bất kỳ ai cũng đừng hòng đặt chân vào!” Tiêu Chính Văn vừa dứt lời, Vu Khiêm và Thượng Quan Vô Kỵ bật cười điên cuồng. “Chỉ dựa vào cậu ư? Thật nực cười”. “Buồn cười lắm sao? Vậy ông cứ cười vui vẻ đi, nếu không, ông sẽ không còn cơ hội để cười nữa đâu!”, vẻ mặt Tiêu Chính Văn lạnh tanh như băng, nói. Vu Khiêm lạnh lùng nhìn Tiêu Chính Văn, không cho là đúng, nói: “Không ngờ bây giờ đám người trong thế tục lại ngông nghênh đến thế?” “Một cảnh giới Nhân Hoàng cấp năm mà cũng dám lớn lối khiêu khích trước mặt bọn tôi à?” Nói rồi khí thế quanh người Vu Khiêm lại dâng lên, uy lực đáng sợ bao phủ lấy đỉnh đầu Tiêu Chính Văn. Cao thủ cảnh giới Nhân Hoàng cấp bảy mạnh đến mức nào? Dù chỉ giơ tay lên thôi cũng có thể khiến trời đất thay đổi, khiến núi sông đều đảo ngược. Dù chỉ là một suy nghĩ cũng đủ để hủy diệt mười phương. Huống gì ông ta còn là một thành viên của Bát Hiền Từ, là người nhận được truyền thừa vô song của nhà họ Khổng. Bát Hiền không phải là mấy thánh hiền trong lịch sử mà là cao thủ có thể cầm binh khí cho nhà họ Khổng. Giống như Vu Khiêm từ sau khi đến vùng ngoài lãnh thổ đã được nhà họ Khổng xem là cốt lõi để đào tạo, đến nay đã được vài trăm năm, các trận chiến lớn nhỏ không dưới hàng chục ngàn trận chiến nhưng chưa từng nếm mùi thất bại.