Ít nhất hiện tại, không có bất kì cao thủ cảnh giới Nhân Hoàng nào trong giới võ đạo dám khiêu chiến Đạo Thuật Chí Tôn. Mặc dù Thượng Quan Vô Kỵ phản lập tức phản ứng lại, hơn nữa còn quay người với tốc độ nhanh nhất, cố gắng thoát khỏi nơi này, nhưng vẫn chậm nửa nhịp. Ông ta còn chưa kịp chạy vài bước, mê trận hiện ra trước mặt, ngay cả một cao thủ cảnh giới Nhân Hoàng cấp bảy như Thương Quan Vô Kỵ cũng mất phương hướng trong nháy mắt. Ông ta dường như đang đi qua nơi hỗn loạn vô tận, cho dù ông ta chạy trốn thế nào thì cũng không thể thấy tận cùng sương mù. Dường như đã hoàn toàn tiến vào chu kỳ sinh tử ngắn ngủi, cho đến khi Thượng Quan Vô Kỵ mệt lừ đến mức mồ hôi nhễ nhại, cả người ngã quỵ xuống đất, sương mù mới dần tan biến. Nhưng vừa ngẩng đầu lên, ông ta liền toát mồ hôi lạnh. Thượng Quang Vô Kỵ tuyệt vọng nhìn Viên Thiên Canh đang ở gần trong gang tấc, há to miệng, nhưng không nói được lời nào. Tất cả những điều này thật quá kỳ lạ, rõ ràng là tốc độ của ông ta rất nhanh, nhưng chạy cả giờ vẫn quay lại chỗ cũ. Lúc này, Thượng Quan Vô Kỵ không còn sức để đứng dậy chứ đừng nói đến việc chống cự. Cả người như bị rút hết sức lực, ngồi quỵ xuống đất, ngoại trừ cầu xin Viên Thiên Canh tha thứ, ông ta không còn dũng khí để phản kháng nữa. “Đi thôi!” Nói xong, Viên Thiên Canh vươn tay nhấc Thượng Quan Vô Kỵ khỏi mặt đất, tay còn lại nhấc Vu Khiên đã bầm dập, đi về phía Tiêu Chính Văn. “Tiền bối Viêm, tôi biết sai rồi, xin tiền bối Viên giơ cao đánh khẽ, tha cho tôi một mạng!”, Thượng Quan Vô Kỵ cầu xin một cách yếu ớt. “Tha cho ông? Cái đó còn phải tùy thuộc vào tâm trạng của cậu Tiêu!” Nói xong, Viên Thiên Canh bước đến trước mặt Tiêu Chính Văn với vẻ mặt vô cảm, ném Thượng Quan Vô Kỵ và Vu Khiêm xuống dưới chân Tiêu Chính Văn như ném con chó chết. Lúc này, khắp nơi im lặng đến kỳ lạ. Tất cả mọi người đều căng thẳng nhìn Tiêu Chính Văn và Viên Thiên Canh, cảnh tượng trước mắt đã phá vỡ nhận thức của bọn họ. Hai vị cao thủ cảnh giới Nhân Hoàng cấp bảy không còn sức lực chống trả, cả hai đều bị bắt trong nháy mắt. “Theo luật pháp Hoa Quốc, hai người họ đáng tội gì?”, Tiêu Chính Văn lạnh lùng nhìn Vu Khiêm và Thượng Quan Vô Kỵ, hỏi những người phía sau. “Bẩm Long Vương, Vu Khiêm ngầm hãm hại Thiên Tử, đồng nghĩa với tội mưu phản! Thượng Quan Vô Kỵ xúi giục người khác, mạo phạm Thiên Tử, chính là tội khi quân!”, Long Hành bước lên, lớn tiếng đáp. “Vậy thì để bọn họ xem thử kết cục của loạn thần tặc tử là thế nào!”, Tiêu Chính Văn lạnh lùng ra lệnh. “Rõ!” Long Hình nói xong, liền phất tay ra hiệu với thành viên điện Thần Long.