Thượng Quan Uyển Nhi tay che vết thương cũng cúi người thật thấp với Tiêu Chính Văn. Lý Bạch bên cạnh cũng chắp tay lại với Tiêu Chính Văn. Còn Viên Thiên Canh thì ngẩng đầu lên, mắt long lanh nhìn bia Nữ Đế, đôi mắt già nua hiện lên một màn sương mờ. Nữ Đế là do ông ta một tay tạo ra, có thể nói cả cuộc đời Nữ Đế đều là kết quả do Viên Thiên Canh tự tay nghịch thiên đổi mệnh. Nhưng cuối cùng Nữ Đế cũng không thể thoát khỏi số phận của mình, Hoa Quốc cũng không thể thay đổi quốc vận vốn có. Chỉ là cả đời Nữ Đế đã đấu tranh vì đất nước, đến khi chết tàn niệm kia vẫn bảo vệ đất nước. Nhìn bia Nữ Đế, Viên Thiên Canh không khỏi cảm thấy bi thương từ sâu trong lòng, khẽ lắc đầu thở dài, sau đó phất tay áo, bia Nữ Đế vốn dĩ đã ngã lập tức khôi phục lại bộ dạng vốn có. Sau đó Viên Thiên Canh xoay người nói với Tiêu Chính Văn: “Cảm ơn cậu Tiêu đã cho tôi cơ hội bù đắp lỗi lầm mình từng phạm phải năm đó khi tuổi đã về già”. “Cả đời Nữ Đế vì nước, mà cuối cùng tôi lại phụ lòng Nữ Đế truyền lại giang sơn cho Lý Phong Cơ mới dẫn đến Hoa Quốc loạn lạc, sinh linh lầm than, tôi cảm thấy hổ thẹn với Nữ Đế, càng hổ thẹn với hàng ngàn người dân”. “Nếu không ngờ cậu Tiêu, e là tôi sẽ ôm nỗi hổ thẹn này bước vào quan tài”. “Tiền bối Viên nói quá rồi, bất kể là ông hay là Nữ Đế đều một lòng vì người dân Hoa Quốc, vì quốc vận của Hoa Quốc, các ông không thẹn với lòng”. “Người hại Hoa Quốc, hại người dân thật sự chính là những người tự xưng có tri thức trong nhà họ Khổng kia. Đông Lâm Thư Uyển hay Tú Tài Cận Sĩ, trong lòng họ chỉ có lợi ích cá nhân, hoàn toàn không quan tâm gì đến sống chết của người dân mới khiến Hoa Quốc dễ dàng thay đổi người cai vị”. “Thậm chí vị hàng trăm nước lăm le xâm chiếm”. “Nhưng bây giờ mọi thứ đã là chuyện quá khứ rồi, công trạng của các vị đều được người dân Hoa Quốc công nhận. Từ xưa đạo lý luôn tồn tại trong lòng mỗi người chúng ta, chứ không nằm trong tay những người ca tụng nịnh thần đó”. Những lời của Tiêu Chính Văn khiến người nhà họ Võ rơi nước mắt, hàng ngàn năm nay thế gian chỉ tồn tại những lời lẽ sỉ nhục Nữ Đế, từ xưa đến nay chỉ có một mình Tiêu Chính Văn công nhận Nữ Đế. Nhưng Tiêu Chính Văn lại đại diện cho cả thế tục, đại diện cho Thiên Tử Hoa Quốc, càng đại diện cho tấm lòng của hàng trăm triệu người dân trong thế tục. Được Tiêu Chính Văn công nhận đồng nghĩa với việc đã lấy được lòng dân ở thế tục. Lịch sử cũng sẽ vì câu nói của Tiêu Chính Văn mà thay đổi hoàn toàn, tin chắc trong tương lai không xa thiên hạ sẽ lấy lại cho Nữ Đế một lời công bằng muộn màng. “Tôi nghĩ bệ hạ ở dưới suối vàng sẽ biết, cũng sẽ cảm thấy được an ủi”, Thượng Quan Uyển Nhi nghẹn ngào nói. “Thật ra người dân Hoa Quốc vẫn có không ít người khẳng định công lao của Nữ Đế, chỉ là bị đám người nhà họ Khổng quấy nhiễu thị giác, nhưng trước đó tàn niệm của Nữ Đế xuất hiện không tiếc bị hồn bay phách tán cố chấp muốn bảo vệ cho Hoa Quốc an toàn, mọi người đều nhìn thấy hết thảy”. Long Nguyệt ở bên cạnh nói. Viên Thiên Canh khẽ gật đầu cười khổ nói: “Tôi tự cho rằng đã tính được thiên cơ, nhưng chỉ duy nhất chưa tính đến là Hoa Quốc sau một ngàn năm lại xuất hiện một người tài như cậu Tiêu”.