Viên Thiên Canh là Đạo Thuật Chi Tôn một thời, nếu ông ta gia nhập điện Thần Long thì chắc chắn sẽ giúp ích rất lớn. Ít nhất cho đến khi cao thủ của các thế lực trở về, sẽ không có ai dám khinh thường điện Thần Long. “Cậu Tiêu, thực ra khi tôi theo cậu về vùng ngoài lãnh thổ, tôi đã nghe theo lời cậu rồi!” “Cho dù điện Thần Long muốn tiến vào Đông Vực hay chinh chiến tứ phương thì Viên Thiên Canh tôi cũng sẵn sàng dốc hết toàn lực!” Viên Thiên Canh nói vô cùng chắc chắn. Ông ta vừa dứt lời, ngay cả nhà họ Võ và Bạch Ngọc đều vô cùng kinh ngạc. Có sự tham gia của Viên Thiên Canh, điện Thần Long đã có đủ sức mạnh để cạnh tranh với Bát Hiền Từ. Hơn nữa, so với Bát Hiền Từ, sức ảnh hưởng của Viên Thiên Canh không hề thấp. Có một vị cao thủ như vậy tham gia, e rằng ngay cả nhà họ Khổng cũng phải nhìn điện Thần Long bằng con mắt khác. Trong khi mọi người còn đang kinh ngạc, Thượng Quan Uyển Nhi đã bước lên, cúi đầu chào Tiêu Chính Văn, nói: “Anh Tiêu, nếu anh không chê, tôi cũng bằng lòng gia nhập điện Thần Long, chỉ là không biết liệu anh Tiêu có bằng lòng thu nhận hay không!” Cái gì? Võ Anh Hào quay sang nhìn Thượng Quan Uyển Nhi, mặc dù cô ta không phải họ Võ, nhưng nhà họ Võ luôn coi cô ta như người nhà. Hơn nữa, trong tay Thượng Quan Uyển Nhi còn nắm giữ Ngự Lâm Vệ từ thời Nữ Đế, việc Thượng Quan Uyển Nhi rời khỏi nhà họ Võ, vô hình chung, cũng là một đòn giáng mạnh vào nhà họ Võ. “Việc này…”, Tiêu Chính Văn khẽ cau mày, anh đương nhiên hoan nghênh Thượng Quan Uyển Nhi gia nhập, dù sao thực lực của cô ta cũng không dễ coi thường. Nhưng dù sao cô ta cũng là người nhà họ Võ, cho nên Tiêu Chính Văn vẫn hơi băn khoăn. “Anh Tiêu, mặc dù Thượng Quan luôn là người nhà họ Võ chúng tôi, nhưng chỉ cần cô ấy bằng lòng thì cho dù cô ấy đứng về thế lực nào, nhà họ Võ chúng tôi cũng không có quyền can thiệp. Dù sao lão tổ cũng không còn nữa, cô ấy đã được tự do!” Võ Anh Hào biết rõ, cho dù cưỡng ép Thượng Quan Uyển Nhi ở lại nhà họ Võ thì trái tim cô ta cũng không còn theo nhà họ Võ nữa, chi bằng thuận lòng để Thượng Quan Uyển Nhi theo Tiêu Chính Văn. “Được rồi, nếu đã vậy thì điện Thần Long hoan nghênh tiền bối Thượng Quan gia nhập!”, Tiêu Chính Văn mỉm cười gật đầu. Viên Thiên Canh quay đầu lại, nhìn thoáng qua vết thương của Thượng Quan Uyển Nhi, hơi nhắm mắt, lẩm bẩm gì đó, sau đó chỉ vào cánh tay gãy của Thượng Quan Uyển Nhi. “Hồi phục!” Chỉ thấy cánh tay bị gãy đã liền lại, vết thương trước đó cũng biến mất. Thượng Quan Uyển Nhi vô cùng biết ơn Viên Thiên Canh, Viên Thiên Canh chỉ khẽ xua tay, dùng Đạo Thuật Chi Tôn để chữa bệnh thì vô cùng dễ dàng. Sau khi đạt đến cấp bậc giống Gia Cát Khổng Minh, thậm chí còn có thể cứu người đã chết. Nhưng đáng tiếc, đến thời đại của Viên Thiên Canh, có rất nhiều đạo thuật thời cổ đã bị thất truyền, ở vùng ngoài lãnh thổ cũng không có ai kế thừa đạo thuật này. Vì vậy, Viên Thiên Canh nhiều nhất cũng chỉ có thể chữa khỏi vết thương cho Thượng Quan Uyển Nhi, chứ không thể khiến những chiến binh áo giáp vàng kia sống lại.