Trương Nghi dứt lời, ánh mắt nhìn thẳng về phía Vương Bí, nhẹ nhàng phất quạt Tiêu Dao. “Rõ! Mạt tướng biết nên làm thế nào, mong Trương Tương Quốc yên tâm!”, Vương Bí nói xong, bước ra khỏi hoàng Tần Vương Cung! Mà ở phía khác, Bát Hiền Từ cũng đã nhận được tin tức y hệt! “Cái gì? Tiêu Chính Văn lại dám vào ở Đế Khư? Ai cho hắn lá gan đó! Chẳng lẽ Đế Vương Các lại ngồi yên không để ý đến?” Bầu không khí trong Bát Hiền Từ bất chợt trở nên cực kỳ nặng nề. Dẫu sao chuyện này không giống như bình thường, việc quyền sở hữu thánh địa vẫn một mực treo đó mà không quyết định không phải giả, nhưng bất kể thế nào cũng không thể chắp tay đưa Đế Khư cho Tiêu Chính Văn! Nhất là khi Viên Thiên Canh công khai đứng ra vì Tiêu Chính Văn càng làm cho thế lực khắp nơi dưới trướng nhà họ Khổng đều cảm nhận được áp lực trước nay chưa từng có! “Thằng nhãi Tiêu Chính Văn nghĩ mọi việc cũng đơn giản quá nhỉ, chỉ dựa vào một mình Viên Thiên Canh mà hắn đã dám chiếm đoạt Đế Khư sao? E rằng hắn cách cái chết không xa nữa đâu!” Trong Bát Hiền Từ, một ông cụ mặc áo gấm đầu đội tử kim quan, cười nhạt nói. Người này là Tần Cối – một trong những chủ sự của Bát Hiền Từ, mang tiếng ác xấu xa trong lịch sử! Ông ta đã bán đứng giang sơn cùng con dân Đại Tống đổi lấy trăm năm giàu sang cho con cháu đệ tử của nhà họ Khổng, mới giành được địa vị chủ sự của Bát Hiền Từ! So với người có tên tuổi chưa từng được nhắc đến trong kinh sử – Vu Khiêm, có thể nói nhà họ Khổng đã dốc hết tài nguyên không tiếc gì, cố ép trong vòng mấy trăm năm bồi dưỡng Tần Cối thành cao thủ cảnh giới Nhân Hoàng cấp tám! Hơn nữa đã nhiều năm qua, Bát Hiền Từ chưa bao giờ công khai thân phận của Tần Cối! Vừa là vì âm thầm bồi dưỡng nhân tài để tránh bị những thế lực khác để mắt tới! Mặt khác, danh tiếng của Tần Cối quá kém, cho dù sau đó không ít môn nhân đệ tử nhà họ Khổng đứng ra tẩy trắng cho Tần Cối cũng không thể thay đổi hình tượng của Tần Cối trong mắt người đời! Nếu một tên phản quốc như vậy xuất hiện trong danh sách chủ sự của Bát Hiền Từ, nhà họ Khổng không cần đánh cũng tự thua rồi! “Theo thuộc hạ biết, Tiêu Chính Văn đang mời chào nhân tài, hẳn hắn cũng biết rõ, thực lực không đủ căn bản không thể đặt chân ở Đế Khư!”, một nho sĩ quần áo trắng, hết sức cung kính bẩm báo với Tần Cối. Người này chính là học trò đắc ý của Tần Cối – Dương Hiến. “Ồ? Mời chào nhân tài? Dõi mắt khắp toàn bộ Đông Vực, ai dám theo?”, Tần Cối nheo mắt lại, mặt cười gian xảo hỏi. “Nghe nói bọn họ đã phái người đi mời Hứa Thương Long và Lục Tiêu Dao – mấy người thân thiết cũ của Lý Bạch, và con cháu của Trần Khánh Chi – Trần Huy Tổ!”, Dương Hiến vội vàng báo cáo. “Hừ! Lại là ba cục đá cứng đầu trong nhà xí! Một đám không biết điều, tôi lại muốn xem thử ai dám đối địch với Bát Hiền Từ chúng ta!” Tần Cối nghe thấy tên của ba người này giận đến nỗi mặt mũi méo mó! Ba người này đều là phần tử cực đoan cực kỳ ngoan cố đã có thù oán với nhà họ Khổng và Bát Hiền Từ!