Ban đầu, đám người đứng đầu là Dương Hiến vẫn còn lo lắng Hứa Thương Long sẽ tiếp nhận lời mời của Tiêu Chính Văn, thế nhưng bây giờ xem ra nỗi lo lắng của họ là dư thừa rồi. Những lời của Sương Nhi không chỉ nói ra tiếng lòng của Hứa Thương Long mà còn chỉ rõ cái nhìn thật sự của mấy người ở Bát Hiền Từ dành cho Tiêu Chính Văn! Ngay cả đám đệ tử chuyên làm việc vặt cũng cảm thấy Tiêu Chính Văn không biết tự lượng sức, công khai đối đầu với nhà họ Khổng chính là đang tự tìm đường chết! Dù gì người mà Tiêu Chính Văn có thể chiêu mộ được bây giờ cũng chỉ có một mình Viên Thiên Canh mà thôi, mà bên trong Bát Hiền Từ, ngoại trừ Tần Cối ra thì quả thực có một cao thủ Đế Cảnh đang trấn thủ! Chỉ có điều, người này là do nhà họ Khổng cử tới Bát Hiền Từ để canh giữ giúp cho bọn họ, không có chỉ thị của nhà họ Khổng thì tuyệt đối không thể ra tay giết Tiêu Chính Văn chỉ vì cái chết của Chu Hi! Thế nhưng điều này cũng chỉ có thể nói lên rằng Tiêu Chính Văn gặp may mà thôi, tuyệt đối không thể hiện anh có năng lực đối kháng lại với Bát Hiền Từ! Mà hành vi của Tiêu Chính Văn lại bị mấy người Dương Hiến coi như biểu hiện ấu trĩ của việc giận dỗi bỏ đi! Có thể nói, chuyện có thể thu phục được Hứa Thương Long cực kỳ quan trọng đối với Tiêu Chính Văn, vấp phải cái đinh trên núi Long Minh, chặng đường tiếp theo của Tiêu Chính Văn sẽ càng trở nên khó đi hơn! Mà lúc này, không chỉ có Bát Hiền Từ đang quan sát nhất cử nhất động của Tiêu Chính Văn, ngay cả thế tử nhà họ Doanh – Doanh Tử Chi bên trong Tần Vương Cung cũng đang từng giây từng phút quan sát động thái phía bên này của Tiêu Chính Văn. “Báo! Báo cáo thế tử, Tiêu Chính Văn đi ra khỏi núi Long Minh rồi!” Một người mặc đồ đen quỳ trước mặt Doanh Tử Chi, lớn tiếng bẩm báo. “Ồ? Kết quả thế nào rồi! Mau nói!”, Doanh Tử Chi nghe vậy thì đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi, vội vàng nhìn người mặc đồ đen kia và hỏi. “Hứa Thương Long từ chối thẳng mặt Tiêu Chính Văn, hơn nữa còn âm thầm chỉ thị thị nữ ăn nói lỗ mãng với Tiêu Chính Văn, cuối cùng Tiêu Chính Văn phải rời đi trong bực dọc!” Người mặc đồ đen thuật lại. “Ôi…tiền bối Trương, chuyện này…” Doanh Tử Chi nhíu chặt chân mày nhìn về phía Trương Nghi. Trương Nghi không nhanh không chậm đưa một miếng thịt xông khói vào trong miệng, rồi lại rửa rửa tay vào thau nước đặt bên cạnh, vừa nhai thịt vừa cười nói: “Thế tử cho rằng Tiêu Chính Văn đã bỏ lỡ mất cơ hội sao?” “Nếu không thì…?”, Doanh Tử Chi trầm giọng hỏi. “Hứa Thương Long tầm nhìn hạn hẹp, ông ta tự cho rằng bản thân đã đưa ra lựa chọn đúng đắn, thực ra không phải như vậy, ông ta chỉ bỏ lỡ cơ hội duy nhất để một bước lên trời trong cuộc đời này mà thôi!”, Trương Nghi cực kỳ khinh thường cười nói. “Tiền bối Trương, sao ông lại nói như vậy?”, Doanh Tử Chi nhìn về phía Trương Nghi với vẻ không hiểu. “Từ sau khi linh khí trở về thế tục, đường qua lại vùng ngoài lãnh thổ được mở ra, Tiêu Chính Văn đã từng quy phục ai chưa? Nhà họ Khổng, nhà họ Nguỵ, nhà họ Lương và cả năm đại danh sơn, lần lượt có bao nhiêu người đã chết trong tay Tiêu Chính Văn?” “Thế tử cho rằng tại sao cho tới bây giờ cậu ta vẫn ung dung tự tại? Lẽ nào thật sự giữa Đế Vương Các và Thiên Đạo Minh Ước đang kìm hãm lẫn nhau sao? Theo tôi thấy thì không hẳn vậy!” “Nếu như bên trong hàng ngũ lãnh đạo cấp cao của Thiên Đạo Minh Ước không có ai nói đỡ cho Tiêu Chính Văn, không một ai xem trọng tương lai của cậu ta, tôi có thể bảo đảm lúc cậu ta đánh Nguỵ Nguyên Cát bị thương thì đại nạn đã ập xuống đầu rồi!” “Giết cậu ta, đối với Thiên Đạo Minh Ước mà nói chỉ là một chuyện quá nhỏ, vậy nên Tiêu Chính Văn không chỉ được Đế Vương Các xem trọng mà bên trong Thiên Đạo Minh Ước cũng có số lượng lớn lãnh đạo cấp cao xem trọng cậu ta!”