Nhận mà không đáp là vô lễ! Hôm nay mấy thế gia lớn tới hỏi tội, Tiêu Chính Văn đương nhiên sẽ không ngồi chờ chết, sau này chắc chắn cũng sẽ trả lại gấp nhiều lần! “Ngày khác? Cậu Tiêu, không phải cậu vẫn chưa thấy rõ cục diện hiện tại đấy chứ? Cậu vẫn có thể nhìn thấy ánh mặt trời ngày mai hay sao?”, Aisin Duli hừ một tiếng, châm biếm. “Tiêu Chính Văn, e rằng cậu không biết Đế Khư này là nơi nào nhỉ? Ngay cả nhà họ Khổng tôi cũng không dám tuỳ tiện ở lại, vậy mà cậu lại dám coi nơi này như của mình, thật sự cho rằng cả vùng ngoài lãnh thổ đều không còn ai nữa sao?” “Không ngại nói thẳng với cậu, ở trước mặt mấy người chúng tôi thì cậu chỉ như con kiến. Trước đây để cậu được sống thoải mái tự tại, chẳng qua là do chẳng buồn bận tâm tới cậu mà thôi!” Giọng nói lạnh lùng của Tư Mã Huy vang lên. “Tôi cũng khuyên cậu một câu, bây giờ cúi đầu nhận tội trước chúng tôi, có lẽ những người phía sau lưng cậu vẫn còn một con đường sống, nếu không thì hậu quả tuyệt đối không phải là thứ mà cậu có thể tưởng tượng được đâu!” Tần Cối cũng tiến lên trước một bước, trầm giọng uy hiếp. “Sao hả, chê tôi giết người của Bát Hiền Từ mấy người thì ít quá à? Nếu như ông đi bây giờ thì mọi thứ vẫn còn kịp, thêm một lát nữa thì e rằng ngay cả bản thân ông cũng chưa chắc đã có thể sống sót rời đi được đâu!” Tiêu Chính Văn lạnh lùng nhìn về phía Tần Cối. Tần Cối nghe vậy thì ngửa mặt cười lớn giống như nghe được một câu chuyện nực cười nhất trần đời này vậy. “Tiêu Chính Văn, cậu đúng là nói khoác không biết ngượng, cậu cũng không thử nhìn xem hiện tại là cục diện thế nào, dựa vào cậu mà cũng muốn giết tôi? Thật là nực cười!”, nụ cười trên mặt Tần Cối hết sức thâm độc. Phía sau lưng ông ta là bốn cao thủ Đế Cảnh, Tiêu Chính Văn mới ở cảnh giới gì? Dù Viên Thiên Canh dùng hết chi thuật toàn thân thì cũng tuyệt đối chẳng phải là đối thủ của bốn cao thủ Đế Cảnh! Chỉ cần không phải là kẻ ngốc, ai cũng có thể nhìn ra được hôm nay điện Thần Long và cả bản thân Tiêu Chính Văn đã rơi vào tình cảnh nguy hiểm. Lục Tiêu Dao cũng tiến lên trước một bước, không để lỡ thời cơ hùa theo: “Tiêu Chính Văn, dựa vào cậu mà cũng dám đọ sức với nhà họ Khổng? Có biết ban đầu tại sao tôi lại khinh thường không muốn gặp mặt cậu không?” “Bất cứ ai, chỉ cần muốn đối địch với nhà họ Khổng thì đã chẳng khác gì đối kháng với trời đất rồi!” Nghe thấy những lời nịnh hót này của Lục Tiêu Dao, không chỉ có Tần Cối cảm thấy thoải mái mà ngay cả Khổng Thế Phương cũng cực kỳ hưởng thụ! “Loại ếch ngồi đáy giếng giống như cậu, sao biết được nước của vùng ngoài lãnh thổ sâu tới độ nào? Nếu như cậu thức thời chịu về dưới trướng nhà họ Khổng, hoặc thế lực các phương khác thì có lẽ có thể còn một mảnh đất cắm dùi cho cậu!” “Thế nhưng loại chuyện như khai sơn lập phái căn bản không có quan hệ gì với cậu, làm chuyện không nên làm thì phải gánh lấy hậu quả mà cậu chẳng thể gánh vác nổi”, Hứa Thương Long cũng không chịu lép vế, nâng cái chân thối của nhà họ Khổng lên mà liếm! “Vốn dĩ không muốn làm tổn thương tới tự tôn của mấy người, nhưng tôi thật sự chẳng coi mấy người ra gì!”, Tiêu Chính Văn khinh thường lắc đầu nói.