Ngay khi Tiêu Chính Văn nói ra lời này, sắc mặt của đám người Tư Mã Huy lập tức trở nên u ám! Đặc biệt là lão già tóc bạc sau lưng Tần Cối, trong mắt ông ta lóe lên một tia sáng lạnh lùng! Nhưng ở trước mặt Trương Nghi, ông ta đâu dám có nửa câu bất mãn? Chỉ nhìn chằm chằm Tần Cối và lấy tay che ngực, phát từng tiếng kêu gào bi ai! Lúc này, đám đông đang xem náo nhiệt xung quanh mới bỗng nhiên tỉnh ngộ! Thực ra nhà họ Võ và nhà họ Doanh sớm đã hình thành một mặt trận thống nhất với Tiêu Chính Văn rồi! Trương Nghi lại không ngần ngại đắc tội với nhà học Khổng và nhà họ Tư Mã, trực tiếp đứng ra bênh vực cho Tiêu Chính Văn, trấn áp bốn vị cao thủ Đế Cảnh, sau đó Trần Huy Tổ mới ra tay đại sát tứ phương! Cho dù nhà họ Khổng và nhà họ Tư Mã có oán hận thế nào cũng không dám phát tiết trước mặt Trương Nghi, chỉ có thể ngậm miệng nuốt giận vào trong! Hơn nữa, sự xuất thế ngang trời của Tiêu Chính Văn càng đại diện cho việc lề lối trước đây của Đông Vực sẽ bị phá vỡ hoàn toàn, cái gọi là cán cân thế lực cũng sẽ không còn tồn tại nữa! Hôm nay, đây đâu phải buổi lễ khai sơn long trọng của Đế Khư? Rõ ràng là cuộc chiến lập uy của Tiêu Chính Văn! Nghĩ đến khả năng này, trong lòng tất cả mọi người đều chấn động! Chưa đầy sáu năm kể từ khi linh khí quay về, giới thế tục lại nổi lên một thế lực đáng sợ như vậy? Tiêu Chính Văn quét mắt nhìn ba người ngã dưới đất, chế nhạo: “Mấy vị, quà mừng của bọn họ, Tiêu Chính Văn tôi đã nhận rồi, vậy của các ông đâu?” Quà mừng? Mọi người đều không nhịn nổi mà liếc nhìn đám người Lục Tiêu Dao đang sống dở chết dở, vậy mà Tiêu Chính Văn lại xem tính mạng của bọn họ là quà mừng? Ý đe dọa trong lời nói này được miêu tả quá mức sống động! Trong số những người này, căn bản không có bất kỳ ai đến chúc mừng cả, thậm chí những người đang vây xem kia, cộng với những người nhận được thiệp mời đều đến với tâm lý muốn xem trò cười của Tiêu Chính Văn. Về phần nhà họ Khổng và nhà họ Tư Mã, vốn không định chúc mừng Tiêu Chính Văn, càng không chuẩn bị quà mừng gì! Nhưng lời nói của Tiêu Chính Văn lại nhắc khéo bọn họ rằng nếu hôm nay không để lại chút gì đó, e rằng đừng hòng toàn mạng rời đi! “Quà… Quà mừng của nhà họ Khổng là bộ sách cổ này”, Khổng Thế Phương dâng mảnh giấy cũ Thiên Sơn trong tay đến trước mặt Tiêu Chính Văn với vẻ đau khổ. Đây là bảo vật của nhà họ Khổng, chính là bộ sách mà năm đó Khổng Khưu quỳ ở cửa Hàm Cốc ba ngày ba đêm, sau khi chịu khổ đợi Lão Tử mà không có kết quả, đệ tử của Lão Tử là Vương Hử đã thương hại và ném cho ông ta! Bây giờ bổ sách cổ này được truyền đến tay của Khổng Thế Phương, nhưng ông ta chưa kịp giấu đi đã phải chuyển tay tặng cho Tiêu Chính Văn. Tuy nhiên ông ta cũng bị ép không còn cách nào khác, lựa chọn giữa mạng sống và bảo vật, đương nhiên tính mạng quan trọng hơn!