“Sao, bây giờ biết không nỡ rồi à? Rất xin lỗi, nhà họ Aisin Gioro các ông, không có chút mặt mũi nào trước mặt tôi! Còn nữa, ông cũng không cần phải nói ra những lời cay độc đó!” “Làm người phải có giới hạn, sau này gặp lại còn vui vẻ gì chứ, nói cũng vô dụng!” “Tôi nghĩ hôm nay ông không tới đây để chúc mừng, mà là để lấy đầu của tôi nhỉ? Nếu không phải vì có ông Trương, e rằng ông đã sớm ra tay rồi, không phải sao?” “Dù sao mọi người đều không chết không hết dây dưa, cũng không cần phí lời nữa, để lại ấn thì khỏi để lại đầu mà để lại đầu thì khỏi để lại ấn!” “Được… Được! Tôi sẽ đưa!” Aisin Duli nghiến chặt răng, quay đầu về phía tên tay sai sau lưng. “Tân vương, đó là…” “Nếu không muốn chết thì nhanh đi lấy đi”, khóe mắt của Aisin Duli như sắp rách ra. Ông ta không muốn đưa nhưng với tình thế hiện tại, căn bản không cho phép ông ta lựa chọn! “Minh Nguyệt Các thì sao?” Tiêu Chính Văn quay đầu nhìn Âu Dương Tuyết. Giờ phút này, sắc mặt Âu Dương Tuyết tái xanh, có thể nói bà ta là người thê thảm nhất trong mấy người này! Chạy hàng vạn dặm xuyên đêm để đến tặng quà cho Tiêu Chính Văn? “Cậu Tiêu, tôi… Minh Nguyệt Các chỉ là một môn phái nhỏ, năng lực tài chính có hạn, nhưng cũng nguyện dâng lên một nghìn viên Dưỡng Thần Đan! Mong cậu Tiêu vui lòng nhận cho!” Giờ phút này, trái tim của Âu Dương Tuyết đang rỉ máu, một nghìn viên Dưỡng Thần Đan, đủ để môn phái của bà ta luyện chế một trăm năm! Những người đang hóng hớt xung quanh đều mừng thầm, bản thân cũng không lắm mồm lắm miệng, nếu không, e rằng cũng phải moi móc gia sản ra để mua lấy tính mạng rồi! Không lâu sau, những vật phẩm của nhà họ Tư Mã và Aisin Gioro đều lần lượt được mang đến, sau khi Long Nguyệt kiểm kê xong, mới khẽ gật đầu với Tiêu Chính Văn. “Cậu Tiêu, Trương tiền bối, tôi có thể đi được chưa?” Đám người Tư Mã Huy nhìn Tiêu Chính Văn và Trương Nghi với vẻ mặt vô cùng khó coi. Trương Nghi miễn cưỡng vẫy quạt lông nói: “Cút!” Trong tai những người này, chữ ‘cút’ này chưa bao giờ dễ nghe như hôm nay, sau khi cảm tạ lia lịa xong liền xoay người rời đi, thậm chí còn không dám quay đầu lại. Cho đến khi tất cả bọn họ đi xa rồi, Trương Nghi cũng bước lên xe ngựa, nói về phía Tiêu Chính Văn: “Sự việc hôm nay chỉ mới bắt đầu, ở đại hội Vạn Tông, những người này nhất định sẽ nhảy ra gây sự!” “Đến lúc đó, tôi cũng không tiện ra mặt cho cậu Tiêu, vì vậy, khoảng thời gian này, cậu Tiêu phải chuẩn bị kỹ lưỡng mới được, tôi cáo từ!” Nói xong, Trương Nghi chắp tay chào Tiêu Chính Văn, sau đó lại nhìn Bạch Ngọc Trinh một hồi lâu rồi nói với phu xe: “Trở về Tần Vương Cung!”