Từng chữ từng câu trong lời của Trương Nghi đều đang tiết lộ một chuyện nguy hiểm cực kỳ lớn cho Bạch Ngọc Trinh! “Như vậy nói cách khác, trong đại hội Vạn Tông nhà họ Khổng sẽ…”, Bạch Ngọc Trinh nói đến đây, ngay cả chính cô ấy cũng không dám nghĩ tiếp nữa! “Không sai, nhà họ Khổng nhất định sẽ điều động hết lực lượng có thể điều động, sau đó bao vây tấn công điện Thần Long, lúc đó không chỉ Tiêu Chính Văn sẽ gặp nguy hiểm, ngay cả điện Thần Long cũng sẽ chìm trong mưa gió bão bùng!” Trương Nghi cau mày, hiển nhiên, ngay cả ông ta cũng cảm thấy khó khăn rồi. Nếu Tiêu Chính Văn chỉ là bông hoa sớm nở tối tàn thì kế hoạch mấy đại hoàng tộc thế gia lập mấy trăm năm sẽ tan thành mây khói. “Nhưng so tài trong đại hội Vạn Tông không phải nghiêm cấm lấy nhiều thắng ít sao?”, Bạch Ngọc Trinh cau mày nói. “Lấy nhiều thắng ít? Cháu quá đề cao người nhà họ Khổng rồi, bọn họ có thể cùng nhau xông lên cũng có thể dùng chiến thuật đánh du kích cho đến khi thể lực Tiêu Chính Văn chống đỡ hết nổi nữa mới giết cậu ấy!” “Đối với nhà họ Khổng mà nói, có quá nhiều lựa chọn! Với trình độ hèn hạ của bọn họ, thủ đoạn tồi tệ gì cũng có thể dùng được!” Trương Nghi lo lắng nặng nề nói. Nếu nhà họ Khổng là một thế gia quang minh chính đại, Trương Nghi cũng sẽ không lo lắng như vậy. Nên ông ta nói với Bạch Ngọc Trinh những thứ này, đơn giản là hy vọng Bạch Ngọc Trinh có thể truyền đạt những lời này cho Tiêu Chính Văn! Có thể thuyết phục Tiêu Chính Văn không tham gia đại hội Vạn Tông lần này mới là kết quả ông ta muốn thấy nhất! “Nhà họ Khổng! Những tên tiểu nhân hèn hạ!”, Bạch Ngọc Trinh giận đến nỗi cắn chặt răng, sắc mặt tái nhợt. Ở phía khác, Tần Cối trở lại Bát Hiền Từ, hết sức căm tức, trong lòng bức bối! Đây là lần ông ta phải chịu đựng nỗi nhục lớn nhất trong ngàn năm qua! Không chỉ bị đánh bị thương ngay trước mọi người hơn nữa còn bị Trần Huy Tổ giẫm dưới chân, ông ta là chủ sự của Bát Hiền Từ đấy! Ai dám vô lễ với ông ta như vậy! Đáng hận hơn là Tiêu Chính Văn lại coi như không thấy ông ta, cứ như vậy thả ông ta về, thậm chí lúc sắp đi còn bảo ông ta có thể trả thù bất cứ lúc nào, cửa Đế Khư luôn mở rộng với Tần Cối! “Sư phụ, theo con thấy hay chúng ta dừng tay đi, ngay cả người nhà họ Khổng cũng đã phải nhượng bộ rồi!”, mặt Dương Hiến đầy vẻ khổ sở nói. Mặc dù hắn có không phục Tiêu Chính Văn đến mức nào, nhưng hôm nay bên cạnh Tiêu Chính Văn đã có cao thủ nhiều như mây, căn bản không phải người mà Bát Hiền Từ bọn họ có thể chống lại! “Dừng tay? Hừ! Đâu dễ dàng như vậy!” Tần Cối giận đến nỗi sắp phát điên, giơ hai tay cao lên, không ngừng tung quả đấm, chạy một hồi lâu mới trở lại ghế ngồi! “Thằng nhãi Tiêu Chính Văn chẳng qua là cáo mượn oai hùm mà thôi! Xem trong đại hội Vạn Tông, ta tìm lại thể diện hôm nay thế nào!” Tần Cối rũ mắt, trong đó thoáng qua vẻ tàn nhẫn! Đại hội Vạn Tông vẫn luôn do người nhà họ Khổng và Đế Vương Các ở phía sau màn thao túng, ngay cả quy tắc tỷ võ cũng có thể tùy ý sửa đổi! Chỉ cần đến lúc đó, một mình đấu với Tiêu Chính Văn, không cho phép người thứ ba lên đài hỗ trợ, Tần Cối có lòng tin tuyệt đối, có thể giẫm đạp tiểu bối cảnh giới Nhân Hoàng cấp năm này giống như con kiến hôi, đạp nát bấy! Cùng lúc đó, trong nhà tổ nhà họ Khổng, sau khi Khổng Thế Phương kể hết một lượt những chuyện đã xảy ra, bầu không khí trong phòng khách nhất thời trở nên yên lặng! “Xem ra chúng ta đánh giá thấp Tiêu Chính Văn rồi, lúc trước tôi còn tưởng cậu ta chẳng qua chỉ là một con kiến hôi ở thế tục thôi, không ngờ, cậu ta lại có thể tìm được chỗ dựa như Trương Nghi!” “Không sao! Đại hội Vạn Tông sẽ là ngày chết của Tiêu Chính Văn, ông tự mình đi Đế Vương Các một chuyến, chắc chắn phải thống nhất được với người của Đế Vương Các, hợp lực giết chết kẻ này!” Con trai trưởng của Khổng Khâu – Khổng Lệnh Tiên nặng nề đập bàn, nghiêm giọng nói.