Khoảnh khắc này, tất cả mọi người đang có mặt, dù là Phương Vạn Vũ hay là Thần Toán Tử, Lưu Vũ Ôn và cả mấy người trưởng lão của Nguyệt Hoa Các cũng đều đồng loạt lộ ra vẻ không thể tin nổi, đờ đẫn nhìn về phía Tiêu Chính Văn. Vua Bắc Lương của thế tục – Tiêu Chính Văn! Nghe thấy mấy chữ này, ánh mắt Thần Toán Tử lóe lên luồng sáng. Vua Bắc Lương – Tiêu Chính Văn đã từng giết vô số người, biết bao cao thủ ngoài lãnh thổ chết trong tay Tiêu Chính Văn? “Phương Vạn Vũ, ông nghĩ dựa vào khả năng của điện Thần Long có thể bảo vệ được Nguyệt Hoa Các không?” Tiêu Chính Văn thậm chí không quay đầu lại, chỉ đi thẳng về phía Tần Lương Ngọc. Tất nhiên điện Thần Long có khả năng này. Không chỉ có thể bảo vệ được Nguyệt Hoa Các mà còn có thể bảo vệ được thành Đại Phong. Bây giờ họ đã biết được tình hình bên núi Thái Thương, chỉ riêng mấy người Thượng Quan Uyển Nhi và Lý Bạch thì có thể bao vây đội quân của nhà họ Khổng và nhà họ Tư Mã. Mà lúc này sức chiến đấu hàng đầu thật sự của điện Thần Long đều đang ở đây. Viên Thiên Canh hay Trần Huy Tổ, thậm chí ngay cả bản thân Tiêu Chính Văn cũng không phải là người mà một hai cao thủ Đế Cảnh cấp một có thể so sánh. “Viên Thiên Canh, giết chúng để tế cờ”, Tiêu Chính Văn bình thản nói. Tính mạng của đám người Phương Vạn Vũ khi qua đến miệng anh lại không hề đáng nhắc đến. Tiêu Chính Văn vừa dứt lời, cả Nguyệt Hoa Các lập tức bị một luồng khí tức đáng sợ bao vây. Ngay lập tức một màn sương xám xịt che mất bầu trời để lộ ra một hình Bát Quái cực lớn trên bầu trời. Trong trận pháp bí mật của đạo môn chỉ có càn khôn bát quái mới được xem là một cực. Trước đây Viên Thiên Canh vẫn luôn không thể đột phá nút thắt, càng không thể sử dụng bức tranh thần Bát Quái, mà lúc này thực lực đã so được với cường giả cảnh giới Đế Cảnh cấp ba, Viên Thiên Canh sớm đã sử dụng hình Bát Quái thuần thục rồi. Nhìn thấy bức tranh thần Bát Quái trên bầu trời, đám người Phương Vạn Vũ không khỏi thay đổi sắc mặt. Viên Thiên Canh là Đạo Thuật Chí Tôn thành danh đã lâu, người này khi ra tay thì ngay cả thần ma cũng không đoán được, đừng nói là năm người họ, dù gọi thêm năm người cùng cảnh giới nữa cũng chưa chắc là đối thủ của ông ta. Đây chính là sự đáng sợ của đạo môn. Huống gì sức chiến đấu của Viên Thiên Canh vượt xa bọn họ, còn có một Trần Huy Tổ cầm giáo đứng bên cạnh. “Ầm!” Bức tranh thần Bát Quái bỗng khởi động, tám tám sáu mươi bốn luồng sáng màu đen chiếu rọi xuống từ trên trời cao. “Đánh!” Viên Thiên Canh chỉ vào Phương Vạn Vũ, tám luồng sáng đen đồng loạt bắn về phía ngực Phương Vạn Vũ.