Lúc trước do Viên Thiên Canh và Trần Huy Tổ chặn đường, bây giờ là do Thượng Quan Uyển Nhi và Lý Bạch phụ trách dẫn đầu Ngự Lâm Vệ của nhà họ Võ chặn ở cửa núi, khiến họ không thể di chuyển dù chỉ là một tấc. “Cô Thượng Quan, nếu cậu Tiêu và tiền bối Viên đã đến thành Đại Phong, thì chứng tỏ bây giờ bọn họ đã an toàn! Các người còn cần ngăn cản chúng tôi sao?” Tư Mã Huy đã mất hết bình tĩnh. Thượng Quan Uyển Nhi vô cùng khí thế, hơn nữa, Ngự Lâm Vệ cũng không dễ đối phó, nếu bọn họ kết thành đại trận thì ngay cả những cường giả Đế Cảnh như họ cũng không nắm chắc có thể thoát thân. “Ngày nào anh Tiêu chưa trở về thì các người đều không được phép rời khỏi đây!”, Thượng Quan Uyển Nhi kiên quyết nói. “Đây… đây là đạo lý gì chứ! Nếu cả đời này Tiêu Chính Văn không quay lại thì chúng tôi sẽ bị nhốt trong núi Thái Thương cả đời sao?” Nghe vậy, Khổng Thế Phương xanh mặt nói. “Đúng vậy, cho dù đợi đến ngày tận thế, nếu anh Tiêu chưa về thì các người đều không thể rời khỏi đây!”, Thượng Quan Uyển Nhi nói thẳng. “Chuyện này…” Khổng Thế Phương cắn răng, đối mặt với Thượng Quan Uyển Nhi và Ngự Lâm Vệ của nhà họ Võ, bọn họ không dám nổi giận. “Cô Thượng Quan, chúng ta phải tìm cách giải quyết. Cô cũng từng là trụ cột của nhà họ Võ, chắc cũng biết rõ, chúng tôi…” “Thực ra cũng không phải là không có cách!”, Khổng Thế Phương nói được một nửa, Lý Bạch đã cắt lời. Thấy Lý Bạch cuối cùng cũng có ý buông tha, Khổng Thế Phương vội vàng hỏi: “Ồ? cách gì?” “Đó là các người tự đi mời cậu Tiêu về núi Thái Thương! Nhớ cho kỹ, tôi nói là mời!”, Lý Bạch chế nhạo. Khổng Thế Phương nghe vậy liền thở phào nhẹ nhõm, quay đầu nói với một đệ tử nhà họ Khổng phía sau: “Cậu đến thành Đại Phong một chuyến đi!” “Thật xin lỗi, cậu ta không xứng! Muốn mời cậu Tiêu, thì các người phải tự mình đi!”, Lý Bạch chỉ vào Khổng Thế Phương và Tư Mã Huy. Sắc mặt Khổng Thế Phương chợt thay đổi, lạnh lùng nhìn Lý Bạch, nói: “Ông nói cái gì! Bảo chúng tôi đích thân đi mời một tiểu bối ư?” “Hỗn xược! Ông nghĩ Tiêu Chính Văn là cái thá gì chứ! Cậu ta cũng xứng để chúng tôi đích thân đi mời sao?”, Tư Mã Huy nổi giận. Theo bọn họ thấy, Tiêu Chính Văn chẳng qua chỉ là một tên tiểu nhân đắc chí mà thôi. Đắc tội với những gia tộc lớn như bọn họ, Tiêu Chính Văn sẽ không thể ngông cuồng được vài ngày. Trước mắt, bọn họ chỉ nằm dưới sự kiểm soát của Ngự Lâm Vệ, chẳng liên quan gì đến Tiêu Chính Văn và điện Thần Long. Ông ta đồng ý mời Tiêu Chính Văn cũng chỉ là biện pháp khẩn cấp. Nhưng bảo ông ta đích thân đi mời Tiêu Chính Văn thì lại đề cao Tiêu Chính Văn quá. “Lý Bạch, ông đừng nghĩ chúng tôi không dám trở mặt với ông, tôi chỉ là không muốn nhìn thấy sinh linh lầm than mà thôi!”, Khổng Thế Phương xé bỏ lớp ngụy trang nhân nghĩ, trầm giọng uy hiếp. Lý Bạch chế nhạo: “Được thôi, vậy các người cứ ngoan ngoãn chờ đợi đi! Kẻ nào dám bước nửa bước ra khỏi núi Thái Thương, giết không tha!” “Ông…” Khổng Thế Phương còn chưa nói xong, Thượng Quan Uyển Nhi trầm giọng nói: “Không nỡ nhìn sinh linh lầm than ư? Các người có thể nhắm vào đại trận Thương Lâm của Ngự Lâm Vệ chúng tôi bất cứ khi nào!” “Tôi muốn xem xem, đệ tử nhà họ Khổng các ông chết thảm hay là Ngự Lâm Vệ chúng tôi bị giết vì không tinh thông võ nghệ!” Lời này có nghĩa không cho Khổng Thế Phương chút mặt mũi nào nữa. Ngay cả đệ tử nhà họ Khổng cũng có thể nhìn ra, chỉ cần hai bên khai chiến thì nhà họ Khổng và nhà họ Tư Mã chỉ có kết cục bị giết trên núi Thái Thương. Ngược lại, Ngự Lâm Vệ sẽ chẳng có tổn hại gì to tát. Khổng Thế Phương và Tư Mã Huy nhìn nhau, chỉ đành nuốt cơn giận, xoay người quay lại đình nhỏ dưới chân núi Thái Thương. Bảo bọn họ đích thân đi mời Tiêu Chính Văn chính là sỉ nhục bọn họ. Vốn dĩ, bọn họ đại diện cho các gia tộc đến để xử lý Tiêu Chính Văn, vậy mà bây giờ lại phải đích thân đến thành Đại Phong xa xôi để mời Tiêu Chính Văn trở về. Đây chính là một cái tát trời giáng vào mặt bọn họ! Nhưng bây giờ, Tiêu Chính Văn dẫn theo Viên Thiên Canh đến thành Đại Phong đại khai sát giới, không biết bao giờ mới trở về, cho nên bọn họ không thể để Thượng Quan Uyển Nhi chặn ở đây mãi được.