Chiến Thần Bất Bại

chương 4008

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chỉ cần Tần Lương Ngọc chết, nhà họ Khổng và Đế Vương Các đều sẽ lập tức chiếm lấy thành Đại Phong. “Dù sao thì ông cũng được coi là người trong hoàng tộc. Lẽ nào đây là cách cư xử của ông sao?” Tiêu Chính Văn lạnh lùng nhìn Azig. “Hừ! Tiêu Chính Văn, cậu đừng đắc ý quá sớm! Một khi Tần Lương Ngọc chết, thành đại phong này sẽ như rồng mất đầu, cho dù nhà họ Võ và nhà họ Bạch giúp cậu thì cũng không thể đấu lại nổi mấy thế lực lớn cùng hợp lực đâu!” “Cho dù Đại La Kim Tiên đến thì cũng không thể cứu nổi cậu và điện Thần Long!” Phương Thế Vũ nói xong lại phun ra một ngụm máu lớn, cho dù như vậy, trên mặt ông ta vẫn lộ ra vẻ đắc ý. Mặc dù nhà họ Phương chưa được như ước nguyện, nhưng Tiêu Chính Văn và Tần Lương Ngọc chắc chắn sẽ chết. Có nhiều người chôn cùng như vậy, cho dù là chết, ông ta cũng cảm thấy mãn nguyện. “Nếu tôi nói, Tần Lương Ngọc sẽ không chết thì sao?, Tiêu Chính Văn nhìn chằm chằm vào Phương Thế Vũ bị thương nặng không đứng dậy nổi. “Ha ha! Thọ nguyên của Tần Lương Ngọc đã tận, một tên tiểu bối trong giới thế tục như cậu dựa vào cái gì để cứu bà ta?”, Phương Thế Vũ chế nhạo. Tuổi thọ của một người sắp cạn kiệt, cho dù không bệnh nặng hay bị thương thì ngay cả những nhân vật tài giỏi như Viên Thiên Canh cũng bất lực, Tiêu Chính Văn còn có thể dùng cách gì? “Cứu chị ấy có gì khó chứ?”, Tiêu Chính Văn chế nhạo, liếc nhìn Phương Thế Vũ. “Ha ha ha! Một vị Đại Đế sắp chết, cho dù là thiên thần hạ phàm cũng khó mà cứu chữa, cậu có thể cứu bà ta sao? Nằm mơ đi!” Phương Thế Vũ cười lớn. Tiêu Chính Văn mới bao nhiêu tuổi chứ? Cậu ta có tài đức gì mà có thể nghịch thiên đổi mệnh? Tiêu Chính Văn thế mà lại có thể nói ra những lời buồn cười như sẽ cứu được Tần Lương Ngọc, chỉ có thể chứng minh nhận thức của Tiêu Chính Văn còn quá nông cạn. Dù là Lan Đình Ngọc và mấy trưởng lão của Nguyệt Hoa Các cũng không tin chứ đừng nói là Phương Thế Vũ. Tuổi thọ là do trời định, con người sao có thể xoay chuyển được? Dù họ rất không mong Tần Lương Ngọc chết ở đây, nhưng ai lại có thể chống lại số mệnh được? “Nằm mơ? Xem ra tôi đã đánh giá cao các người quá, các người chẳng qua chỉ là một đám ếch ngồi đáy giếng thôi”. “Năm đó tại sao Khổng Minh lại ngậm bảy hạt gạo trong miệng lúc lâm chung? E là các người không bao giờ hiểu được sự thần bí của nghịch trời mượn mạng”. Những lời này của Tiêu Chính Văn lại gây ra một trận cười của đám người Phương Thế Vũ. Mọi người đều biết đến chuyện Khổng Minh ngậm bảy hạt gạo trong miệng, nhưng kết quả cuối cùng thì sao? Cuối cùng ông ta cũng chưa thế nghịch trời đổi mệnh, huống hồ gì mượn mạng chứ. Tiêu Chính Văn mới bao nhiêu tuổi đâu?

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio