Tử Doanh cũng không để tâm lắm đến việc Tiêu Chính Văn vừa đến Thiên Cung Bắc Cực gây ra xung đột với Tề Thiên Thư Viện. Với trí thông minh của cô ấy dĩ nhiên có thể nhìn ra Thanh Liên không chỉ đơn giản là tán thưởng Tiêu Chính Văn mà đằng sau Tiêu Chính Văn có thể có lai lịch khá lớn. Người này cho dù đi đến đâu cũng đều bá đạo như trước. Hơn nữa hàm ý trong mấy lời Thanh Liên nói trước đó cũng đã nói rõ, tương lai sau này của thành Thiên Đô có thể sẽ không thể tách khỏi Tiêu Chính Văn, thế nên đừng nói Tiêu Chính Văn chỉ đánh Lưu Trường An bị thương, không giết hắn chết ngay tại chỗ cũng đã xem như là nhân từ rồi. Hơn nữa chuyện này chắc chắn sẽ truyền ra ngoài, đến lúc đó Thanh Liên chắc sẽ đứng về phía Tiêu Chính Văn, hoàn toàn không cần một tỳ nữ như cô ấy lo lắng. “Anh Tiêu, thánh hội Vạn Tông sắp diễn ra nên các tông môn lớn ở thành Thiên Đô đang thiếu chỗ ở, do đó anh sẽ ở cùng với một người khác trong căn phòng này, không biết anh…” Tiêu Chính Văn xua tay nói: “Không sao”. Chỉ là một chỗ ở mà thôi, Tiêu Chính Văn không quá chú trọng. Đây hệt như là quân doanh trong thế tục, khó tránh khỏi có ở chung với vài người trong một khu, Tiêu Chính Văn chinh chiến ở chiến trường đã lâu nên cũng quen với chuyện này. “Cảm ơn anh Tiêu, nhưng người ở chung với anh cũng là một thiên tài thiếu niên, người này họ Vương, tên là Vương Vũ, là hậu duệ của Vương Huyền Sách – chiến thần diệt nước Đại Đường”. “Bây giờ cũng là cao thủ cảnh giới Nhân Hoàng cấp chín, nếu ở ngoài lãnh thổ cũng chưa đến ba trăm tuổi đã có tu vi như vậy đủ để làm người kinh hãi”, Tử Doanh lại giới thiệu. Dù sao so với Lý Bạch, Vương Vũ trẻ hơn nhiều, chỉ chưa đến ba trăm tuổi đã đạt đến Nhân Hoàng cấp chín, chỉ còn một bước nữa là đến Đế Cảnh, nói hắn là thiên tài xuất chúng cũng không quá. “Vương Huyền Sách?”, Tiêu Chính Văn khẽ gật đầu, ít nhất người này còn được xem là chính trực trong sách sử, một vị quan văn có thể dẫn mấy mươi người tiêu diệt cả nước đối phương, cũng là nhân vật khiến Tiêu Chính Văn bội phục. “Đúng, chỉ là thế lực ở ngoài lãnh thổ của Vương Huyền Sách rất mỏng manh, đến nay nhà họ Vương cũng không phải là gia tộc lớn, đồng thời lại không hợp với nhà họ Khổng nên chưa bị các thế lực lớn thu nạp”. Tử Doanh như có điều suy nghĩ nói. “Ồ? Không dựa vào các thế lực lớn ư? Vậy sao hắn lại có tu vi cao đến thế?”, Tiêu Chính Văn cau mày hỏi. Tiêu Chính Văn vốn dĩ có Thiên Sơn Thư Lục trong tay nên mới có thể có thực lực mạnh ở tuổi này, nhưng Vương Vũ thì lại khác, dù sao Thiên Sơn Thư Lục chỉ có một bộ. “Nói rõ ràng hơn thì may mắn của người này khá tốt, trùng hợp đến lúc Hạng Vương chết nên có được một phần truyền thừa của Hạng Vương, thêm nữa nhà họ Vương cũng có vài căn cơ nên mới có thể có thành tựu trước ba trăm tuổi”. Tử Doanh kiên nhẫn giải thích. Truyền thừa của Hạng Vương dĩ nhiên không cần phải nói nhiều, dù sao Hạng Vũ cũng là một thế hệ truyền kỳ, có thể được ông ta truyền thừa sẽ không kém ai cả.