Vừa nghe thế mọi người có mặt ở đó đều nhíu chặt mày nhìn Vương Vũ. “Sư huynh Vương, Tử Dương cũng xem như là một nửa đồng môn của chúng ta, mọi người đều sống ở Thiên Cung Bắc Cực, Tử Dương xảy ra chuyện, thể diện của chúng ta cũng ảnh hưởng mà nhỉ?”, Tiết Trường Phong nói. “Đúng thế, sư huynh Vương, nói thế nào mọi người cũng là đồng môn”, Tần Trường Sinh cũng khuyên bảo. Vương Vũ lại khinh thường cười nói: “Những gì mọi người nói cũng khá có lý, nhưng dù là đồng môn cũng có khoảng cách chứ nhỉ?” “Hơn nữa e là mọi người vẫn chưa biết tính nghiêm trọng của chuyện này”. “Gần mười năm chưa từng xảy ra chuyện tương tự như vậy, cú đánh này của anh ta không phải đánh một phục vụ mà là cả Ngọc Phụng Lâu, phải có mặt mũi thế nào mới có thể yên chuyện, các người đã từng nghĩ thế chưa?” Nghe hắn nói thế mọi người đều cúi đầu xuống. Đúng lúc này ngoài cửa bỗng vang lên từng tiếng bước chân dồn dập, sau đó là một tiếng vang lớn, cửa phòng VIP số một Thiên Tự bị đạp từ bên ngoài. Quản lý Lữ dẫn theo sáu cao thủ cảnh giới Nhân Hoàng cấp ba, mặt mày sát khí bước vào phòng VIP. Mặc dù tu vi của mấy người này không cao, nhưng bọn họ đều là bảo vệ của Ngọc Phong Lâu, đương nhiên không có ai dám ra tay với bọn họ. Bởi vì một khi gây sự thì hậu quả sẽ rất khó lường. Khoảnh khắc nhìn thấy quản lý Lữ, sắc mặt của mọi người lập tức thay đổi. Chuyện này cuối cùng vẫn làm kinh động đến Ngọc Phụng lâu. “Quản lý Lữ, thực ra chuyện này chỉ là hiểu lầm, ông nghe tôi…” Tiết Trường Phong vừa nói được một nửa đã bị quản lý Lữ cắt ngang: “Cậu không đủ tư cách nói chuyện với tôi!” Nói xong, quản lý Lữ liếc nhìn mọi người trong phòng bao, trầm giọng nói: “Không cần tôi nói lại quy tắc của Ngọc Phụng Lâu với các người đâu nhỉ!” “Trong số những người có mặt ở đây, ngoại trừ Vương công tử đến một mình là không liên quan đến chuyện này, còn những người khác, e rằng hôm nay không thể rời khỏi đây!” “Người đâu!” Quản lý Lữ ra lệnh, mấy tên bảo vệ lần lượt tiến lên: “Vâng!” “Bắt hết bọn chúng lại cho tôi!” Mấy tên bảo vệ chuẩn bị tiến lên bắt người, Tiết Trường Phong và Tần Trường Sinh vội vàng tiến lên nói: “Quản lý Lữ, chuyện này không liên quan gì đến chúng tôi! Chỉ có một mình Lý Tử Dương ra tay thôi!” Quản lý Lữ chế nhạo: “Một mình cậu ta ra tay? Tôi thấy các người rõ ràng là đồng bọn của cậu ta! Còn muốn giảo biện?” Mặc dù ai cũng tức giận, nhưng không ai dám cãi lại quản lý Lữ! Mặc dù ông ta không phải là chủ của Ngọc Phụng Lâu, nhưng cả thành Thiên Đô này đều biết ông ta là nhân vật quan trọng trước mặt chủ Ngọc Phụng Lâu. Nếu chọc giận ông ta, e rằng sẽ bị ông ta xử ngay tại chỗ! Nếu quản lý Lữ động tay thì tính chất của chuyện này sẽ hoàn toàn khác. Ngay cả gia tộc phía sau bọn họ cũng sẽ bị liên lụy. Đến lúc đó, sẽ gây ra chuyện lớn.