Nhìn thấy Mạnh Hồng Nho đang nhìn mình với ánh mắt dữ tợn, biểu cảm của Mạnh Phi Vũ cũng đột ngột thay đổi. Trước khi có được vận khí của thành Thiên Đô, chúng ta không thể lật mặt với thành chủ thành Thiên Đô được. Mối quan hệ giữa nhà họ Mạnh của chúng ta và thành chủ thành Thiên Đô vô cùng tế nhị. Một chút bất cẩn cũng sẽ thu hút sự chú ý của Thanh Liên!” “Thời điểm này nhất định phải nhẫn nhịn, nếu phá hỏng đại sự của chú, chắc cháu cũng biết hậu quả thế nào rồi đấy!” Lời nói của Mạnh Hồng Nho không đem theo chút tình cảm nào. Thay vì nói Mạnh Phi Vũ là cháu trai của mình, ông ta lại nói Mạnh Phi Vũ là nỗi sỉ nhục của nhà họ Mạnh, nếu không phải ông ta thấy Mạnh Phi Vũ còn giá trị lợi dụng thì ông ta đã dìm chết mẹ con Mạnh Phi Vũ xuống đáy biển từ lâu rồi. “Chú!” Nghe vậy, Mạnh Phi Vũ quỳ rạp xuống đất, gật đầu lia lịa: “Cháu biết sai rồi, xin chú hãy tha cho cháu lần này!” “Hừ, chú đã nói biết bao nhiêu lần rồi, phía sau Ngọc Phụng Lâu là Thanh Liên! Cháu còn dám đến Ngọc Phụng Lâu gây chuyện, có phải cháu đã quên gia pháp của nhà họ Mạnh rồi không?” Mạnh Hồng Nho nói xong, liền ném một con dao xuống trước mặt Mạnh Phi Vũ. “Cháu lớn rồi, đã làm thì phải chịu, tự ra tay đi!” Nghe vậy, cơ thể Mạnh Phi Vũ khẽ run lên. Hai tay run rẩy nắm lấy con dao trên mặt đất, vén áo sơ mi lên, đâm mạnh vào dưới xương sườn trái. Mãi cho đến khi một mảng thịt lớn dưới xương sườn bị cắt đứt, Mạnh Phi Vũ mới lau mồ hôi lạnh trên trán, run rẩy nói: “Cháu… cháu biết rồi… cháu sai rồi!” “Cút đi!”, Mạnh Hồng Nho liếc nhìn miếng thịt trên mặt đất rồi nhìn Mạnh Phi Vũ. Lúc này, Mạnh Phi Vũ mới đứng lên, cắn răng đẩy cửa ra ngoài. Từ nhỏ đến lớn, đây là cách duy nhất Mạnh Hồng Nho dùng để trừng phạt hắn, vì vậy Mạnh Phi Vũ không bao giờ tắm chung với bất kì ai, bởi vì những vết sẹo trên cơ thể hắn là nỗi đau không bao giờ xóa được trong đời! Mặt khác, Vương Vũ cũng đã đến mảnh sân nhỏ sau núi Thiên Cung Bắc Cực, đẩy cánh cửa gỗ. Tiến vào mật thất. Lúc này, một ông lão râu tóc bạc trắng đang ngồi trên ghế trúc, uống trà. “Vương Vũ tham kiến tiền bối Thiên Tinh!”, Vương Vũ nhìn thấy ông lão, vội vàng chắp tay cúi chào. “Ngồi đi!” Thiên Tinh chỉ vào ghế đối diện, ôn hòa nói. “Cảm ơn tiền bối!” Mỗi lần gặp Thiên Tinh, Vương Vũ đều sẽ có cảm giác thân thuộc khó tả, vì vậy hắn mới trung thành với Thiên Cung Bắc Cực! “Chuyện ngày hôm nay, tôi đã thương lượng với nhà họ Mạnh rồi, nhà họ Mạnh sẽ không gây phiền phức cho chúng ta, ngày mai tôi sẽ thông báo với mọi người rằng cậu sẽ phụ trách chi nhánh ở thành Thiên Đô của Thiên Cung Bắc Cực!” Nghe Thiên Tinh nói vậy, ánh mắt Vương Vũ đột nhiên sáng lên, vội vàng quỳ gối trước mặt Thiên Tinh: “Tôi nào dám nhận trọng trách quan trọng như vậy!” Mặc dù hắn nói vậy, nhưng trong lòng đã phấn khích đến mức không chịu nổi.