"Hắn chưa trở về?" Hoắc Phu Mạn(Hoffman) trầm giọng hỏi, y vẫn ngồi thẳng, quân trang đang mặc phẳng phiu thẳng thớm.
"Chưa trở về." Gã Thanh niên khoác trường bào kiên trì trả lời, tiếp theo hắn cố lấy dũng khí nói: "Phụ thân, chúng ta có nhiều cao thủ lợi hại như vậy, rất có thể phái các cao thủ khác tiến đến. Tên Đoan Mộc ở Thiên bảng bài danh tuy là nhưng trong tay chúng ta còn có võ giả khác mạnh hơn so với hắn..."
Chân mày ông bố nhăn lại, thanh niên khoác trường bào thức thời ngậm miệng, nhưng hắn cũng không cảm thấy nói sai chỗ nào cả. Hắn không rõ vì sao phụ thân lại coi trọng Đoan Mộc như thế, lẽ nào phụ thân già rồi cũng bắt đầu niệm tình xưa sao?
Trán Hoắc Phu Mạn(Hoffman) giãn ra, thần tình lão khôi phục bình tĩnh lần nữa: "Tịch Lâm, con cảm thấy như thế nào mới là mạnh?"
"Mạnh rất khó định nghĩa, nhưng mà Thiên bảng bài danh hẳn là sẽ nói rõ một vài vấn đề." Tịch Lâm đáp có chút không phục.
"Thật không?" Trên mặt Hoắc Phu Mạn(Hoffman) bỗng nhiên lộ ra một tia tiếu ý hàm nghĩa trêu tức, ngữ khí lại dị thường băng lãnh: "Vậy con có biết, võ giả hoàng kim chết ở trên tay Đoan Mộc có bao nhiêu vị không?"
Tịch Lâm sửng sốt, tiếp theo sắc mặt đại biến, lắp bắp nói: "Hắn... Hắn có thể tiêu diệt võ giả hoàng kim?"
"Năm vị." Hoắc Phu Mạn(Hoffman) nhấc lên bàn tay, tiếu ý trên mặt trêu tức biến mất tăm, thay vào đó chính là vẻ băng lãnh vô tình giống như độc xà: "Có đúng là rất bất ngờ hay không? Vĩnh viễn không nên có kết luận xằng bậy đối với gì đó không quen thuộc với mình, thế giới này lớn hơn so con tưởng tượng. Nghĩ không ra hả? Ha hả, có người, có mười phần thực lực, lại chỉ có thể phát huy ra bảy tám phần, mà một vài người khác chỉ có tám phần thực lực mà trong tay hắn, lại có thể phát huy ra thực lực toàn phần."
Tịch Lâm đứng sững tại chỗ, nghẹn họng nhìn trân trối.
"Người thực lực càng cường đại, càng phụ thuộc vào vũ lực mà không chịu động não, bởi vì bọn họ không cần phải thế. Một người nếu bình thường có thói quen dùng võ lực giải quyết vấn đề, con cho là hắn gặp phải vấn đề vũ lực không thể giải quyết, hắn có thể dùng đầu óc tốt? Ngây thơ!" Hoắc Phu Mạn(Hoffman) đứng lên: "Người như vậy, bọn họ chỉ là ngụy cường đại mà thôi. Một mưu kế giản đơn có thể chôn vùi tính mạng của hắn. Trên thiên bảng, võ giả hoàng kim chết trong mưu kế còn ít sao? Thực lực Đoan Mộc so ra thì kém võ giả hoàng kim, nhưng mà hắn có được đủ kiên trì, có được đầu óc lãnh tĩnh, có thể phán đoán quả quyết, mà người như vậy, chỉ cần thực lực không tầm thường, hắn là có thể cường đại hơn những người khác!"
"Phải động não làm người, Tịch Lâm!"
Hoắc Phu Mạn(Hoffman) nói một câu sau cùng, chẳng chút nể nang.
"Vâng, phụ thân." Tịch Lâm đỏ cả khuôn mặt, khôi phục bình tĩnh.
Nhìn thấy Tịch Lâm bình tĩnh trở lại, trong mắt Hoắc Phu Mạn(Hoffman) hiện lên một tia khen ngợi, lại nói: "Vậy hiện tại con tới phân tích thử đi."
Tịch Lâm hít sâu một hơi, bỏ qua những gì không như ý, ánh mắt khôi phục vẻ lãnh tĩnh, trầm giọng nói: "Như phụ thân nói, lấy thực lực Đoan Mộc thì không thể toàn thân trở ra, Tam Hồn thành tất nhiên phải cường đại hơn nhiều so với dự liệu của chúng ta. Đoan Mộc bị giết thì tốt, nếu như không bị giết, như vậy thì rất có khả năng Tam Hồn thành đã biết được sự tồn tại của chúng ta. Nói cách khác, song phương chúng ta đã không có dư địa cứu vãn."
Hoắc Phu Mạn(Hoffman) mặt không biểu tình: "Tiếp tục nói đi."
"Nếu đã không có dư địa cứu vãn, như vậy chúng ta cũng sẽ không cần phải che giấu." Thanh âm Tịch Lâm giống như gió đông rét lạnh, lộ ra một luồng sát ý, bàn tay trắng nõn vạch trên hư không: "Một là không làm, hai là làm không nghỉ, chúng ta phải đoạt lấy Tam Hồn thành!"
"Rất tốt." Hoắc Phu Mạn(Hoffman) gật đầu: "Chuyện này con đi làm, ta không quản con dùng biện pháp gì, nếu như con có thể giải quyết Tam Hồn thành hoàn mỹ, như vậy ta sẽ kể rõ với bệ hạ để cho con độc lĩnh một phương."
Trong mắt Tịch Lâm hiện lên một tia kinh hỉ, phụ thân đại nhân làm người có cổ hủ cố chấp đến cực điểm nhưng một khi đã đồng ý điều gì tất nhiên sẽ thực hiện, nhân tiện hắn hỏi: "Có thể động dụng binh đoàn không?"
Khóe miệng Hoắc Phu Mạn(Hoffman) lại hiện lên thói quen có vẻ hài hước: "Vận dụng binh đoàn còn cần con động thủ sao? Tùy tiện phái một người liền có thể giải quyết."
Tịch Lâm không nổi giận, hắn biết rõ, cái này là phụ thân đại nhân làm một khảo nghiệm đối với hắn. Chỉ có thông qua cái khảo nghiệm này, hắn mới có thể được phụ thân chân chính tán thành.
"Được!" Tịch Lâm gật đầu lia lịa.
Hoắc Phu Mạn(Hoffman) nhìn sĩ khí Tịch Lâm phấn chấn mà ly khai, trong mắt lộ ra một tia vui mừng.
Trong mấy đứa con có khả năng kế thừa hắn, chỉ có Tịch Lâm.
Ở các phương diện tài năng của Tịch Lâm đều rất xuất sắc, nhưng mà ôn hoà có thừa, lẽ tiến thủ không đủ. Bây giờ bệ hạ hùng tâm vạn trượng, chính là thời điểm kiên quyết tiến thủ, tính tình ôn hoà như thế làm sao có khả năng được bệ hạ ưu ái?
Vậy thì dùng Tam Hồn thành, để ma luyện tính tình Tịch Lâm đi.
Chỉ có rèn luyện với thiết và huyết mới có thể làm cho hắn chân chính trưởng thành được.
Tam Hồn thành, thẩm vấn thất.
Đoan Mộc ở trước mặt rất ngoan ngoãn kể toàn bộ sự tình gã biết, tất cả đều như đảo cây đậu mà đổ ra. Một khi Đoan Mộc nhận rõ tình thế, liền không chút do dự.
Vốn Tái Lôi đang chuẩn bị rất nhiều thủ đoạn nhưng cuối cùng chẳng phải dùng một thủ đoạn nào, điều này làm cho nàng rất thất vọng.
Lấy được tin tình báo từ tên Đoan Mộc cầm đầu, một đoàn người bắt đầu gặp mặt, bọn họ cần phải từ bên trong tìm ra tin tình báo hữu dụng, cái này là sở trường của Tỳ Bà. Đến Đường Sửu cũng còn lâu mới bằng.
Nhưng vào lúc này, Đinh Đang xông vào, ánh mắt mọi người cùng nhau ngước lên nhìn nàng.
"Hoắc Phu Mạn(Hoffman) muốn động thủ đối với chúng ta rồi." Đinh Đang nói rất ngắn gọn: "Trưởng tử Tịch Lâm đã có động tác."
Đinh Đang bây giờ hơn xưa, dưới tình hình tài chính sung túc, mạng lưới tình báo của nàng mở rộng thâm nhập với tốc độ kinh người. Bây giờ nàng rất ít bước ra sân khấu. Theo ý kiến của Tỳ Bà kiến nghị, nàng thành lập một tổ chức tình báo, tên là 【 Vân hạ minh 】, bên ngoài nhìn vào thì Vân hạ minh tựa như một tổ chức tình báo bình thường nhất, tình báo đầu cơ trục lợi. Ai cũng không thể ngờ Vân hạ minh hóa ra phục vụ Tam Hồn thành.
Vì đối phó Hoắc Phu Mạn(Hoffman), tất cả lực lượng Vân hạ minh đều phát động, liều mạng sưu tập tình báo.
"Theo dấu hiệu hiện nay mà xét, người có ý định động thủ đối với chúng ta chính là Hoắc Phu Mạn(Hoffman) chứ không phải là Xà Phu tọa." Những lời này của Tỳ Bà làm cho mọi người thở phào nhẹ nhõm.
Xà Phu tọa đại biểu cho thế lực quá mạnh mẽ, không phải Tam Hồn thành bây giờ có thể chống lại. Nếu chỉ là ý đồ cá nhân Hoắc Phu Mạn(Hoffman) vậy thì tốt hơn nhiều.
Đường Sửu trầm giọng nói: "Nếu như cái giả thiết này mà đúng thì khả năng Hoắc Phu Mạn(Hoffman) vận dụng binh đoàn rất thấp."
Dù là một chòm sao nào thì vận dụng binh đoàn đều tuyệt đối không phải là hành vi cá nhân. Nếu như Hoắc Phu Mạn(Hoffman) không muốn khiến cho người khác hiểu lầm, vậy thì tuyệt đối không vận dụng binh đoàn.
Mọi người lại lần nữa thở phào nhẹ nhõm, chỉ có cúi đầu Binh, nắm tay bỗng nhiên nắm chặt.
Của mình còn chưa đủ mạnh a!
Cảm giác bị kẻ địch năm xưa áp chế như vậy, thực sự là rất không thoải mái.
Xà Phu tọa từ lúc nào có thể cưỡi đến trên cổ của mình diễu võ dương oai!
Sắc mặt Binh âm trầm, nhưng mà lão không mở miệng, tức giận là tức bản thân mình. Cảm thấy Nam Thập Tự binh đoàn rơi vào tay của mình, vậy mà lại còn bị Xà Phu tọa áp chế, quá khuất nhục rồi!
Tuy rằng lão có vô số lý do để xoa dịu bản thân mình, lão mới lăn lộn có mấy năm, Xà Phu tọa lại kinh doanh bao nhiêu năm vân vân.
Thế nhưng là, khó chịu vẫn là khó chịu a! Bạn đang đọc chuyện tại
Khó chịu không cần phải có lý do!
Lão cắn chặt môi, không nói một lời.
Chỉ có Đường Sửu nhận thấy được dị dạng Binh, những người khác không hiểu nổi ân oán giữa Nam Thập Tự tọa và Xà Phu tọa, bọn họ cũng không thể liên hệ cuộc chiến tranh một vạn năm trước giữa Binh và Xà Phu tọa. Tại trong mắt bọn họ, Xà Phu tọa chỉ là một chòm sao rơi xuống Xích Đạo, tuy rằng năm xưa nó cũng từng là một trong chòm sao Hoàng Đạo, nhưng đó đã quá xa xôi.
Tinh thần mọi người rung lên.
"Đây là danh sách võ giả Tịch Lâm có khả năng vận dụng." Trên mặt Đinh Đang khó nén nét mệt mỏi rã rời, thanh âm khàn khàn khô khốc.
Những cô nương quỷ linh tinh quái, mãi mãi là thiếu nữ đuôi ngựa dư thừa tinh lực, bộ dáng như vậy hiếm khi trông thấy. Tất cả mọi người đều biết, Đinh Đang vì cái danh sách này mà nhất định phải nỗ lực thật nhiều.
"Giao cho chúng ta đi!" Tái Lôi không tự kìm hãm được giả vờ hiền lành nịnh nọt, tiếp theo hừ lạnh một tiếng: "Có cái danh sách này mà còn bị người khác đánh bại, lão nương sẽ mua khối đậu hủ tự đầu đâm chết!"
"Không sai!"
"Đinh Đang ngươi nghỉ ngơi nhanh đi, giao cho chúng ta đi!"
Mọi người dồn dập nói.
"Các ngươi không cần phải để ý đến ta, ta nghỉ ngơi trên sô pha một hồi là ổn thôi." Đinh Đang đi tới sô pha trong góc, cuộn tròn thân thể, tựa như con mèo con, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ ngọt ngào.
Tịch Lâm nhanh chóng lấy được tin tình báo về Tam Hồn thành.
"Bọn họ giới nghiêm rồi, so với trước càng sâm nghiêm." Công tử ca nhìn lướt qua tin tình báo, nói hồn nhiên không thèm để ý: "Xem ra bọn họ biết rõ ngươi sắp động thủ rồi."
"Biết rồi cũng không kỳ quái." Tịch Lâm chậm rãi nói.
"Ta phải nói là lão nhân cũng khác người quá, trực tiếp phái binh đoàn còn không phải đơn giản như bóp chết con kiến sao?" Công tử ca nhún nhún vai: "Còn muốn làm bộ giả dối."
"Phụ thân đại nhân tự nhiên có cân nhắc." Tịch Lâm nói: "Lần này ta tới tìm ngươi là hy vọng được ngươi ủng hộ."
"Ôi, đại ca của ta, cái lỗ tai của ta không nghe nhầm đấy chứ!" Công tử ca biểu tình khoa trương, dùng một loại ngữ khí càng khoa trương nói: "Đại ca của ta, vậy mà lại cần sự ủng hộ của tên phế vật là ta chứ!"
"Ngươi không cần phải nói những lời như vậy." Tịch Lâm bình tĩnh nói: "Ngươi và ta có cùng một lợi ích. Nếu người kế thừa không phải ta, ngươi cảm thấy ai sẽ bỏ qua ngươi?"
Công tử ca tức thì giống như bóng cao su xì hơi: "Được rồi, ngươi muốn cái gì?"
"Tiền." Tịch Lâm nói: "Ngươi ngoại trừ tiền, còn có cái gì?"
"Cũng phải." Công tử ca gật đầu: "Ngươi muốn bao nhiêu?"
"Toàn bộ." Tịch Lâm bình tĩnh phun ra hai chữ.
"Cái gì?" Công tử ca cho rằng cái lỗ tai của mình nghe lầm rồi.
"Toàn bộ tiền của ngươi." Tịch Lâm nói lại câu trước: "Tràng khảo nghiệm này, là phụ thân cho ta, ta cần phải hoàn thành cho thật tốt. Ngươi không nên tiếc tiền của ngươi, nếu như ta thông qua khảo hạch, gấp mười lần tiền này ngươi cũng có thể kiếm lại. Nếu như ta không thông qua, hiện tại tiền của ngươi cũng không còn là của ngươi."
Công tử ca á khẩu không trả lời được, đại ca nói câu này làm cho dư địa phản bác cũng không có.
"Một trận chiến này, ngươi giống như ta, chỉ có thể thắng không thể thua."
Tịch Lâm nhìn chăm chú vào công tử ca.
Công tử ca nhìn thấy hàn tinh trong con mắt đại ca chớp động, biết rõ vị đại ca của mình lần này đã lay động thật sự rồi.
Biểu tình của Công tử ca cũng trở nên nghiêm chỉnh: "Đánh đấm phải thật cần sự nghiêm túc thì sẽ không có chuyện ngươi làm không được. Được! Ta cho ngươi hết! Toàn bộ thân gia đều trông vào ngươi, một tinh tệ cũng không lưu! Ngươi nhất định phải thắng!"
Trong lòng Tịch Lâm cảm động, nhưng không nói câu nào mà chỉ là vỗ vỗ vai đệ đệ, trong chiến ý lồng ngực dâng trào.
Truyện convert hay : Cực Phẩm Người Ở Rể