“Khổng Tề Thiên?” Trong đầu Trần Thiệp lóe lên bóng dáng của một người trẻ tuổi. Năm đó Khổng Tề Thiên quả thật có thể làm chấn động mọi nơi, nhưng từ khi ông ta đi khỏi ngoài lãnh thổ để đến chiến trường ngoài vũ trụ thì bặt vô âm tín. Cũng từ đó biến mất khỏi tầm nhìn của mọi người ở Đông Vực. “Năm đó tôi từng đánh với ông ta ở chiến trường ngoài vũ trụ, nhưng tiếc là không phân được thắng bại, nhưng bây giờ ông ta đã tu thành thuật phân thân, mặc dù chưa đánh lại với ông ta nhưng nghĩ chắc tôi khó có thể so được với ông ta”. Nói đến đây Hồng Ấn không khỏi cảm thấy hơi tê dại. Mấy năm nay ông ta vẫn luôn tìm kiếm di tích của Long tộc, đã gần một ngàn năm không có tiến bộ gì lớn, nhưng Khổng Tề Thiên lại đang vất vả tu luyện ngày đêm, thậm chí đã có thành tựu lớn. Ở một bên khác, Tiêu Chính Văn cũng bưng tách trà lên nói với ông lão Thiên Tinh: “Khổng Tề Thiên quả là một nhân tài hiếm có, ít nhất cho đến giờ ông ta là người duy nhất thoát khỏi tay tôi”. Mặc dù Tiêu Chính Văn chưa từng có ý muốn giết Khổng Tề Thiên nhưng Khổng Tề Thiên đúng là một trong các đối thủ khó lường nhất mà anh từng gặp. “Nói giết ông ta nói dễ hơn làm, vài phân thân đều có thể trở thành bản chính, lại có thể như đuôi thạch sùng, có thể cắt đuôi trốn thoát bất cứ lúc nào”, ông lão Thiên Tinh nghiêm giọng lại nói. “Tôi không nghĩ như thế”, Tiêu Chính Văn khẽ lắc đầu. Thuật phân thân chỉ có một đoạn nhỏ trong Thiên Sơn Thư Lục chứ không ghi chép chi tiết. Nhưng mỗi người có thuật phân thân tuyệt đối không thể chỉ đơn giản nhiều hơn người khác vài mạng sống. Bởi vì vài người có thuật phân thân từng được ghi chép trong Thiên Sơn Thư Lục có tốc độ tu luyện thường gấp mấy lần người thường, thậm chí là mười mấy lần. “Ồ? Lẽ nào cậu Tiêu còn có cách nghĩ khác?”, ông lão Thiên Tinh cau mày hỏi. “Đương nhiên, một người có thể cùng lúc tu luyện y, đạo, võ, tất cả cảm ngộ của người đó lại có thể thành thạo, tốc độ tu luyện của người đó phải gấp mấy lần người bình thường”. “Nếu tôi là người đó, dĩ nhiên sẽ không lãng phí phân thân như vậy”. Tiêu Chính Văn nghiêm túc nói. Nghe thế ông lão Thiên Tinh bừng tỉnh nói: “Thảo nào mỗi lần xuất hiện ở ngoài lãnh thổ, Khổng Tế Thiên đều như đổi thành một người khác, thực lực mạnh đến mức dọa người”. Tiêu Chính Văn mỉm cười nói: “Đó là điều đương nhiên, cho dù là võ thuật hay đạo thuật, người bình thường chúng ta thường chỉ có thể thông thạo một môn pháp, nhưng ông ta lại không như thế”. “Nếu có hai bản thân giống hệt nhau, cùng lúc tu luyện hai môn pháp, thì dù người bình thường vất vả cực nhọc thế nào cũng không thể đuổi kịp”. “Nói cách khác, cho dù là ông hay tôi thì người mình nhìn thấy chỉ là Khổng Tề Thiên thật, một phần trong đó mà thôi, chứ không phải là toàn diện của ông ta”. “Người này không thể xem thường”. Lần đầu tiên Tiêu Chính Văn đánh giá cao một người như thế.