Dường như cũng đang suy đoán thân phận của đối phương. Ngộ nhỡ họ từng có duyên gặp nhau không chừng có thể đến hàng phía trước ngồi rồi. Dù sao đó cũng là người mà ngay cả thánh nữ Thiên Đô cũng cam lòng làm nền. “Hừ, các người đúng là có mắt như mù”. Trương Lăng Phong hừ một tiếng. Cả đoạn đường mấy người Khổng Thiên Tường không ai là không chế nhạo, giễu cợt hắn và Đông Phương Tuyết Ngưng, càng không xem giới thế tục ra gì. Hơn nữa lúc ở Huyền Thiên Đạo Cung, mấy lần Trương Lăng Phong suýt bị Khổng Thiên Tường dồn vào chỗ chết với danh nghĩa bị chém, giữa hai người họ đã có oán giận rất sâu. Lúc này Trương Lăng Phong sẽ không khách sáo với Khổng Thiên Tường. “Không ngại nói cho anh biết, vị này là vợ của vua Bắc Lương Hoa Quốc, Khương Vy Nhan”. Trương Lăng Phong càng nói càng kích động, thậm chí môi còn hơi run. “Sư tỷ Hứa, như chị nói lúc nãy đấy, hai chúng tôi đều đến từ thế tục, nếu nhìn thêm một chút thì phải vứt mạng ở pháp đài Thiên Đô đấy”. “Bây giờ ngay cả thánh hội Vạn Tông của thành Thiên Đô cũng do đích thân cô Tiêu tuyên bố, đúng là khiến người ta bất ngờ”. Trương Lăng Phong và Đông Phương Tuyết Ngưng đều lộ ra vẻ kiêu ngạo. “Không thể nào”. “Anh nói bậy”. Khổng Thiên Tường và Hứa Tinh Nhi vừa nói vừa quay đầu sang nhìn Trần Nguyệt Nhi. “Sư muội Trần, cô từng gặp vợ của Tiêu Chính Văn, cô nói xem người phụ nữ trên pháp đài là…” Không đợi Khổng Thiên Tường nói hết câu, Trần Nguyệt Nhi thở dài một tiếng, gật đầu nói: “Đúng thế, đó chính là Khương Vy Nhan – vợ của Tiêu Chính Văn”. Nghe cô ta nói thế, Khổng Thiên Tường và Hứa Tinh Nhi đều khiếp sợ. Nhưng càng khiến họ ngạc nhiên hơn là ngay khi Trần Nguyệt Nhi dứt lời, một vầng sáng dâng lên từ dưới chân Trương Lăng Phong và Đông Phương Tuyết Ngưng. Vài tỳ nữ của phủ thành chủ đợi ở một bên khác của vầng sáng đồng loạt cúi người chào: “Anh Tiêu mời ba vị lên trước”. Nghe nói thế, hầu hết mọi người đều ngạc nhiên. Nhất là mấy người Khổng Thiên Tường và Hứa Tinh Nhi suýt nữa tối sầm mặt mày, ngất tại chỗ. Vì mấy tỳ nữ đó đều có tu vi khoảng chừng Nhân Hoàng cấp năm, dù là một ngón tay cũng có thể nghiền nát hai người họ. “Tiền bối, cho hỏi…”