Khẽ phủi bụi trên tay, Tiêu Chính Văn chắp hai tay sau lưng ngẩng đầu nhìn Mạnh Hồng Nho, ánh mắt hiện lên sát khí. “Sao vậy, cậu còn muốn giết tôi nữa sao?”, Mạnh Hồng Nho hít sâu một hơi. Hôm nay nếu đánh nhau với Tiêu Chính Văn, cho dù thắng hay thua, ông ta cũng không còn đường sống nên lựa chọn tốt nhất là nhẫn nại. “Lúc nãy tôi đã nói rồi, ông không nên nhảy vào vũng nước đục này. Con người làm sai chuyện gì thì phải gánh chịu hậu quả”. Tiêu Chính Văn lạnh lùng nhìn người xung quanh nói: “Chẳng phải ông luôn tỏ ra kiêu căng sao? Chẳng phải nhà họ Mạnh luôn coi mình là đệ tử hiền thánh à?” “Vậy thì tốt, tôi sẽ cho thế giới thấy đại nghĩa và đạo đức của ông”. Nói rồi Tiêu Chính Văn quay sang nhìn Mạnh Phi Vũ. Cảm nhận được tầm mắt Tiêu Chính Văn nhìn về phía mình, Mạnh Phi Vũ không khỏi rùng mình, lúc này sắc mặt Mạnh Hồng Nho cũng thay đổi. “Mạnh Phi Vũ, chẳng phải anh luôn không ưa tôi sao? Hôm nay tôi cho anh một cơ hội khiêu chiến với tôi”. Tiêu Chính Văn vừa dứt lời, Mạnh Phi Vũ sợ đến mức toát mồ hôi lạnh, quay đầu lại nhìn Mạnh Hồng Nho bằng ánh mắt cầu cứu. “Tiêu Chính Văn, với thực lực của cậu khiêu chiến với cháu trai tôi thì có không công bằng không? Lẽ nào cậu không sợ người đời chê cười à?”, Mạnh Hồng Nho mắt sáng rực nhìn Tiêu Chính Văn. Ông ta vốn dĩ đã không có tình cảm gì với Mạnh Phi Vũ, nhưng nếu trơ mắt nhìn Tiêu Chính Văn giết Mạnh Phi Vũ trước mặt mình mà mình lại không ra tay thì chẳng phải sẽ bị người đời nhìn thấy đạo đức của nhà họ Mạnh chẳng qua chỉ là giả dối sao? “Ha ha…” Tiêu Chính Văn ngửa mặt lên trời bật cười: “Công bằng? Bây giờ ông nói hai chữ “công bằng” với tôi, lúc nãy chẳng phải ông còn ỷ thế ức hiếp người khác ư?” “Cậu!” Mạnh Hồng Nho siết chặt nắm đấm, không thể phản bác. “Vốn dĩ chỉ là một đánh một, hơn nữa không liên quan gì đến nhà họ Mạnh ông, nhưng ông lại cố chấp xen vào, còn muốn chèn ép tôi?” “Đã cho ông mặt mũi mà ông không biết dừng lại, còn đưa mặt ra cho người ta đánh thì đừng trách tôi không khách sáo”. Thấy Tiêu Chính Văn sải bước đi về phía mình, Mạnh Phi Vũ sợ đến mức tè ra quần. “Chú… chú ơi, cháu… cháu không muốn chết, cứu… cứu cháu”. Mạnh Phi Vũ vội vàng bò đến chỗ Mạnh Hồng Nho. “Thật bất hạnh hi anh xuất thân ở nhà hổng mạnh, đừng nói là anh, ngay cả con trai ruột của ông ta chết trước mặt ông ta mà ông ta còn không cứu nữa là/.” “ông nói xem tôi nói thế đúng chứ?” Tiêu Chính văn cười nhạo ngẩng đầu nhìn Mạnh Hồng Nho. “Tiêu Chính Văn, cậu…” Không đợi khí tức của Mạnh Hồng Nho bộc phát hoàn toàn, Tần Lương Ngọc và Trần Huy Tổ đã đến bên cạnh Mạnh Hồng Nho.