Chương 4232 Cho dù xét từ phương diện nào, Tiêu Chính Văn cũng không thể từ chối yêu cầu của ông ta. “Cậu Tiêu, chúng tôi đã chuẩn bị xong tiền bồi thường rồi, người nhà của mỗi người mất có thể nhận được năm triệu tệ, chỉ cần cậu gật đầu đồng ý, họ có thể nhận được khoản tiền này ngay”. Nói rồi quản gia nhà họ Phương lấy một tờ chi phiếu ra, mỉm cười nói. Ông ta nghĩ bồi thường cho mỗi người mất năm triệu tệ đã là một con số khổng lồ, nếu không phải nể mặt Tiêu Chính Văn thì đừng nói đến năm triệu tệ, dù là năm xu họ cũng đừng hòng có thể nhận được. Đây cũng là chỗ khó xử nhất của Long Nguyệt và Long Hình, vì chuyện này không chỉ liên quan đến một hotgirl mạng mà còn liên quan trực tiếp đến nhà họ Phương. Ngộ nhỡ giải quyết không ổn thỏa, mối quan hệ của Tiêu Chính Văn và nhà họ Khổng cũng sẽ trở nên căng thẳng. “Tôi nghĩ các người cũng nên hài lòng được rồi nhỉ? Mỗi người năm triệu tệ là một khoản tiền không hề nhỏ”, quản gia nhà họ Phương quay sang nhìn người nhà của người bị hại bên cạnh nói. Một người phụ nữ trong đó khá kích động chưa kịp lên tiếng, quản gia nhà họ Phương đã hừ một tiếng, dù sao ông ta cũng là cao thủ cảnh giới Nhân Hoàng cấp một, chỉ một tiếng hừ tức giận cũng khiến sắc mặt của mấy người kia trắng bệch, vội vàng lùi về sau mấy bước. Nhưng ông ta không để ý sắc mặt Tiêu Chính Văn nhìn cảnh tượng này nãy giờ đều toát ra sát khí. “Mọi người lấy tiền hay muốn đòi công bằng?”, Tiêu Chính Văn quay sang nhìn họ. “Vua Bắc Lương, mong cậu làm chủ cho chúng tôi, con gái tôi đã có thai tám tháng rồi, vốn dĩ cả nhà chúng tôi đều đang vui vẻ hòa thuận nhưng ai ngờ…” “Họ không chỉ đụng chết con gái và con rể của tôi mà còn đánh chết cả nhà mẹ đẻ của tôi. Tôi không cần một xu nào cả, tôi chỉ muốn khiến chúng đền mạng”. Một bà lão bật khóc lớn tiếng nói với Tiêu Chính Văn. Một gia đình vốn dĩ đang hạnh phúc lại cứ thế bị người khác phá hoại, ai mà có thể nuốt trôi cơn giận này đây? Mặc dù tiền rất quan trọng với mỗi người, nhất là khoản tiền lên đến năm triệu tệ, với người bình thường quả thật rất hấp dẫn nhưng có nhiều tiền hơn đi chăng nữa cũng không thể trả lại người thân cho họ. “Vua Bắc Lương, chúng tôi cũng không cần số tiền này, chúng tôi chỉ muốn lấy lại công bằng. Giết người đền mạng, thiếu nợ trả tiền”. “Phải, giết người đền mạng. Chúng tôi muốn hung thủ phải đền mạng”. Quản gia nhà họ Phương thấy mọi người nổi giận, sắc mặt ông ta hơi tối sầm lại nói: “Nếu mọi người chê ít, nhà họ Phương có thể tăng thêm hai triệu tệ, mỗi nhà bảy triệu tệ, không ít nữa rồi”. Nghe ông ta nói thế, Tiêu Chính Văn bị ông ta chọc tức cười mỉa nói: “Bảy triệu tệ một mạng người đúng không?” “Được!” Dứt lời, Tiêu Chính Văn ném bừa một tấm thẻ ngân hàng vào trên mặt quản gia nhà họ Phương.