Đã nói ngày bốn cậu chủ Chiến Quốc trở lại chính là lúc loạn thế đến, ban đầu bà ta vẫn còn hơi nghi ngờ. Nhưng bây giờ Thanh Liên tin chắc vào truyền thuyết này. Không lâu sau, trận pháp Thiên Cảnh chiếu thẳng đến phía Thánh Giáo Đình, một thi thể đã bị sấm sét đánh thành tro xuất hiện trong tầm nhìn của mọi người. Mọi người không còn nghi ngờ nữa, thậm chí ngay cả bên thế tục cũng lập tức nhìn thấy cảnh tượng thê thảm này. “Tôi nghĩ tám chín mươi phần trăm là do anh Tiêu làm rồi”. Trong thế tục có không ít người ủng hộ Tiêu Chính Văn nói. Họ luôn đợi tin tức Tiêu Chính Văn ra tay, nhưng điều mà họ đợi lại là cảnh tượng Tiêu Chính Văn mấy lần chịu thua bốn cậu chủ Chiến Quốc, những người này đã không còn bình tĩnh được nữa, chỉ ước gì Tiêu Chính Văn có thể lập tức đánh bốn cậu chủ Chiến Quốc mới có thể giải tỏa cơn giận. “Dù là cậu Tiêu làm thật thì cũng không thể nói bừa mấy lời này ra, huống hồ còn không có chứng cứ là do cậu Tiêu làm”. Không ít người cũng đứng ra ngăn lại. Dù sao càng ít người biết chuyện giết thế tử càng tốt, dù có chứng cứ thật cũng không thể thừa nhận dễ dàng. “Tần Vũ, lập tức điều động Hắc Băng Đài phong tỏa mọi tin tức liên quan, nếu có thể dám nói là Tiêu Vương làm thì diệt tộc ngay”. Trong Thiên Tử Các, sau khi đọc được những bình luận trên mạng, Thiên Tử lạnh lùng dặn dò. Mặc dù Thiên Tử cũng mong chuyện này là do Tiêu Chính Văn làm như mấy người này, nhưng càng tin tưởng quá thì càng hỏng chuyện. Những người giống họ chỉ muốn nhanh chóng hoàn thành nhưng lại không quan tâm đến hậu quả nghiêm trọng của việc này, chắc chắn sẽ làm hại đến Tiêu Chính Văn, cũng hại đến Hoa Quốc. Lúc này trên bầu trời biển Sao Trời, ngay cả bốn cậu chủ Chiến Quốc đều ngơ ngác nhìn về phía Thánh Giáo Đình. Họ biết rõ hòa thượng Tanaka đến thẳng Thánh Giáo Đình khi tạm biệt họ, lúc này vị thế tử của Thánh Giáo Đình phải được hòa thượng Tanaka bảo vệ mới đúng chứ. Nhưng dù là thế, vị thế tử của Thánh Giáo Đình vẫn bị giết hại tàn độc, hơn nữa tình trạng chết còn thê thảm. Điền Văn và Điền Khải nhìn nhau, đều nhìn thấy cảm giác không ổn trong mắt đối phương. “Chắc không phải là hắn đâu nhỉ”. Điền Văn nhíu mày lắc đầu. Cho dù thế nào hắn cũng không tin là người mà hắn nghĩ đó. Điền Khải ngẩng đầu lên nhìn Điền Văn, ánh mắt hiện lên vẻ lo lắng. Ở một bên khác, hòa thượng Tanaka lạnh lùng nhìn Tiêu Chính Văn hỏi: “Cho dù cậu là Điền Văn hay Điền Khải, hôm nay đều phải nói rõ cho tôi”. Hòa thượng Tanaka gần như có thể chắc chắn là một trong hai anh em họ, những cái khác có thể giấu được nhưng khí tức thuộc về bốn cậu chủ Chiến Quốc lại không thể che giấu.