“Hai người cũng đều là người quan tâm đến đại cục, vào những lúc cấp bách như vậy phải cần có người làm vật hy sinh mà, từ bỏ cái nhỏ để quan tâm cái lớn, đây là danh ngôn của Khổng Thánh Nhân”. “Từ bỏ một người mà bảo vệ căn cơ Đông Vực chúng ta mới là kế sách lâu dài, tin chắc Tiêu Chính Văn có thể hiểu được ý định tốt của nhà họ Khổng”. Điền Văn không biết xấu hổ nói. “Cái gì?” Nghe thế sắc mặt Thanh Liên thay đổi. Cái gì mà từ bỏ cái nhỏ để quan tâm đến đại cục? Tại sao Tiêu Chính Văn lại phải chịu tội thay anh em nhà họ Điền các cậu? Hơn nữa bà ta biết rõ hy sinh mà Điền Văn nói là gì, đây không chỉ liên quan đến sự sống chết của Tiêu Chính Văn mà còn bao gồm cả điện Thần Long phía sau anh. “Hai người cũng không cần phải ngạc nhiên, chuyện đã phát triển đến mức này rồi, phải có người gánh tội, nếu không trận chiến mà xảy ra thì có vô số người rơi đầu”. “Tôi đã nhận được thông tin xác thực, bên Thánh Giáo Đình đã tập hợp mười Giáo chủ áo đỏ, lấy cớ chuyện này để tấn công Đông Vực rồi”. “Nếu so với vô số sinh linh của Đông Vực và một mình Tiêu Chính Văn, bên nào nhẹ bên nào nặng không cần tôi phải nói nhiều, trong lòng hai người cũng đã rõ”. “Thân là truyền nhân của Hoa Quốc, gánh vác mọi thứ vì tổ tiên Hoa Quốc, lẽ nào không phải là phong thái nên có của con cháu Hoa Quốc sao? Không có Hoa Quốc thì làm sao có được Tiêu Chính Văn hôm nay?” Điền Văn lạnh lùng nói. Hắn nói như thế khiến Thanh Liên và ông lão Thiên Tinh sửng sốt. Mười Giáo chủ áo đỏ? Đây không phải là Giáo chủ áo đỏ trong thế tục mà là người có thực lực thật sự bên phía Thánh Giáo Đình. Từ trận thế này xem ra Tử Cống và Tử Dư đã suy xét cẩn thận. “Cậu chủ, nếu đã thế thì chuyện này nên do hung thủ thật gánh vác, tại sao lại bắt cậu Tiêu làm vật thay thế? Tôi quả thật không hiểu, đại nghĩa mà Khổng Thánh Nhân nói lẽ nào là vì…” “Câm miệng!” Không để Thanh Liên nói hết câu, Điền Văn sầm mặt, lạnh lùng ngắt lời Thanh Liên nói: “Bà có tư cách gì hỏi tôi?” “Không! Tôi chỉ là hỏi sự thật thôi. Vừa rồi cậu chủ đã nói bỏ nhỏ vì đại cục, vậy thì cái gì là tiểu cục, cái gì gọi là đại cục?” “Lẽ nào bảo một người trong sạch phải chịu một bất công chính là đại nghĩa mà Khổng Thánh Nhân nói sao?” Thanh Liên không chịu lùi bước liên tiếp hỏi. Lúc này không chỉ là Thanh Liên không còn chút thiện cảm nào với Điền Văn và nhà họ Khổng mà ngay cả ông lão Thiên Tinh đều nhìn Điền Văn với vẻ mặt chán ghét. “Đó là đương nhiên, lẽ nào bà chưa từng nghe nói đến câu ‘nên giấu chuyện vì vua, vì cha, vì vi sư’ sao? Nói rõ hơn một chút người có thân phận thấp hèn thì nên gánh vác tội danh cho người có thân phận cao quý”.