“Quyền thế mạnh hơn con người!” Tử Dư bình tĩnh nói. “Cậu Tiêu, nhà họ Khổng chúng tôi hoàn toàn đồng ý với đề nghị của cậu, bây giờ chúng ta có thể nói chuyện tiếp được chưa?” Tử Dư phớt lờ Điền Văn, quay sang nhìn Tiêu Chính Văn. Sau khi cân nhắc thiệt hơn, đây là quyết định duy nhất có lợi cho ông ta, đám người Điền Văn đã không còn nằm trong phạm vi cân nhắc của ông ta nữa. Tử Dư nói vậy khiến mọi người náo loạn. Nhà họ Khổng đã đồng ý, hơn nữa Khổng Tề Thiên và Điền Văn vừa nãy còn kiêu ngạo muốn giết Tiêu Chính Văn, vậy mà chớp mắt lại trở thành con chó bên cạnh Tiêu Chính Văn? Sự thay đổi này quá đột ngột nên không ai phản ứng kịp! Luận về thủ đoạn hay khí phách, Tiêu Chính Văn đều là tuyệt thế vô song! “Giới thế tục có cậu Tiêu, sao phải sợ đám thế gia đại tộc kia chứ? Cậu Tiêu là vua của giới thế tục chúng ta!” lúc này, ngay cả Thiên Tử ở Long Kinh xa xôi cũng phải cảm thán. Lúc này, Thanh Liên nhìn Tiêu Chính Văn bằng đôi mắt sáng ngời, trước đây, trong mắt Thanh Liên, Tiêu Chính Văn chỉ là một tiểu bối trẻ tuổi có năng lực mà thôi, Nhưng ai mà ngờ được rằng ngay cả bốn cậu chủ Chiến Quốc vô cùng cao ngạo cũng phải nghe theo lệnh của Tiêu Chính Văn! Ngay cả thánh nhân của nhà họ Khổng, Tử Cống và Tử Dư cũng phải cúi đầu trước mặt Tiêu Chính Văn. Cảnh tượng này khiến Thanh Liên tự hỏi có phải mình đang nằm mơ hay không! “Bây giờ cậu đã có thể dẫn người đến thành Minh Nguyệt rồi chứ?” sắc mặt Tử Dư tối sầm lại, điều này cho thấy ông ta cũng đã thỏa hiệp với Tiêu Chính Văn. Sự thỏa hiệp ngày hôm nay của ông ta có ảnh hưởng sâu rộng đối với vùng ngoài lãnh thổ và giới thế tục. Điều này cũng có nghĩa là những thế gia lâu đời, đệ tử của nhà họ Khổng cũng chẳng có gì đáng sợ. Quyền uy của bọn họ cũng có thể bị thách thức. Điều này tương đương với việc mở ra một thời đại mới. Đã có hàng triệu con mắt đã tận mắt chứng kiến những gì hôm nay Tiêu Chính Văn làm, Điền Văn thì sao? Khổng Tề Thiên thì thế nào? Tử Cống và Tử Dư có thể làm gì? Cuối cùng chẳng phải vẫn ngoan ngoãn tuân theo sao? Giờ phút này, vị trí của Tiêu Chính Văn trong lòng mọi người đã nâng lên một tầm cao chưa từng có. “Không cần vội, đợi tôi chuẩn bị tốt cuộc tấn công Minh Hà rồi thuận đường đến thành Minh Nguyệt cũng chưa muộn!” Tiêu Chính Văn bình tĩnh nói. Dù sao thì thời gian cũng đứng về phía anh. Nghe vậy, sắc mặt Tử Dư càng trở nên khó coi. Tiêu Chính Văn đợi một năm cũng không sao, nhưng thành Minh Nguyệt không đợi nổi. “Anh Tiêu, chúng ta có thể thảo luận chi tiết về vấn đề này!” Caseus vượt qua Tử Dư, chắp tay nói với Tiêu Chính Văn.