Đây là điều không thể tin được! Dù sao hắn cũng là một trong bốn cậu chủ Chiến Quốc, hơn nữa còn là cao thủ Thiên Cảnh, sao có thể bị bệnh được? Nhưng lúc này, sự thật đã bày ra trước mắt, không chỉ trong mắt hắn xuất hiện tia đỏ, mà trên người cũng xuất hiện. Như thể vô số con rết đỏ đang trườn trên cơ thể hắn. “Chết tiệt! Sao có thể như vậy?” Điền Văn nhìn những tia đỏ chuyển động trên da, nghiến răng nghiến lợi nói. “Cậu chủ, người của cậu chủ Vinh Kỳ đang đợi ở cửa!” Một người tỳ nữ bước vào phòng Điền Văn, vừa ngẩng đầu lên nhìn Điền Văn, cô ta đã hét lớn, hai mắt trợn tròn. Theo lý mà nói, tỳ nữ bên cạnh Điền Văn cũng có tu vi Đế Cảnh, không phải phụ nữ bình thường, đáng lẽ không nên thất lễ như vậy mới phải! Nhưng lúc này, cô ta đã không thể khống chế được cảm xúc của mình. “Sao thế?” Điền Văn quay lại nhìn tỳ nữ. Bởi vì ánh mắt của cô ta nói với hắn rằng cô ta đã nhìn thấy một thứ gì đó vô cùng đáng sợ. Từ lúc trở về từ Minh Hà đã gần nửa năm, nhưng vẫn không có tin tức gì về Tiêu Chính Văn, có lẽ anh đã trở thành một trong hàng ngàn cái xác trôi trên Minh Hà rồi. Bên phía Đế Khư cũng yên tĩnh đến kỳ lạ, hôm nay là ngày Ngụy Vinh Kỳ phái người tới bàn chuyện hợp tác với Điền Văn. Dù sao Điền Văn cũng đã đột phá đến Thiên Cảnh, mà Ngụy Vinh Kỳ vẫn ở cảnh giới Đế Quân. Sau nhiều lần thương lượng, lãnh đạo cấp cao của nước Ngụy và nước Tề cuối cùng đã quyết định liên hôn với nhau, để giải quyết những mâu thuẫn trước đây. Đối tượng kết hôn là Ngụy Võ Hầu ở nước Ngụy và Tần Lương Ngọc ở Đế Khư. Ngụy Võ Hầu nắm giữ toàn bộ nước Ngụy, mặc dù không phải vua một nước, nhưng địa vị cũng không khác gì vua. Về thực lực, Ngụy Võ Hầu sắp đột phá lên Thiên Cảnh, trở thành cường giả Thiên Cảnh duy nhất ở nước Ngụy. Ngay cả Điền Văn cũng phải thán phục người này. Nếu không phải vì lấy được khí tức của rồng trong người Tiêu Chính Văn thì đám người Điền Văn cũng không thể đột phá lên Thiên Cảnh. Sở dĩ Tần Lương Ngọc được chọn là vì một mặt để thăm dò xem điện Thần Long có khuất phục hay không, mặc khác ai cũng biết Ngụy Võ Hầu là một kẻ lập dị. Bốn người vợ trước của ông ta đều biến mất một cách bí ẩn, nên đương nhiên nước Tề sẽ không dùng người của mình để liều mạng. Điền Văn nhìn tỳ nữ của mình với vẻ không hiểu: “Nói đi! Cô sợ cái gì?” “Cậu chủ, tóc… tóc cậu vừa biến thành màu đỏ, hơn nữa… còn rỉ máu, cậu không có cảm giác gì sao?” tỳ nữa nói với vẻ mặt tái mét. Cái gì? Điền Văn nhíu mày, sờ tóc của mình.