“Nếu không phải chúng nhờ vào ngoại lực thì ít nhất trong vòng hai trăm năm không có ai có thể đạt đến Thiên Cảnh”. Giọng nói của Ngụy Vinh Kỳ còn chứa ý khinh thường. Đừng thấy đám người Điền Văn đã đạt đến Thiên Cảnh mà lầm, Ngụy Vinh Kỳ đừng đánh nhau với họ, xét về thực lực hai anh em Điền Văn hợp sức lại cũng chưa chắc đã là đối thủ của hắn. Riêng điểm này đã không khó để đoán ra họ không chỉ cách Thiên Cảnh một chút thôi đâu. Ngược lại đi một chuyến đến Minh Hà quay về, tu vi lại đột nhiên tăng vọt, thậm chí bỏ xa Ngụy Vinh Kỳ mấy con phố, chắc chắn bên trong có vấn đề, Ngụy Vinh Kỳ dùng đầu ngón chân nghĩ cũng có thể đoán được tám chín mươi phần trăm. Thế nên lúc Ngụy Võ Hầu nhắc đến đám người Điền Văn, Ngụy Vinh Kỳ lại càng xem thường họ. Có thể nói con đường mà Ngụy Võ Hầu đi có vài phần tương đồng với Tiêu Chính Văn. Hai người họ đều không có lai lịch gì lớn, càng không có sự thiên vị về tài nguyên. Hơn nữa điều khiến Ngụy Vinh Kỳ bất ngờ là lúc đầu Ngụy Võ Hầu còn không có thiên phú gì hơn người, chỉ có thể nói là một người cực kỳ bình thường trong hàng chục triệu người dân họ Ngụy. Ngụy Vinh Kỳ thậm chí còn nghĩ đến cuối đời người như Ngụy Võ Hầu cùng lắm chỉ có thể đạt đến cảnh giới Nhân Hoàng thôi, thậm chí không bao giờ đột phá được Đế Cảnh. Nhưng không ngờ năm trăm năm trôi qua, bây giờ gặp lại, Ngụy Võ Hầu lại cho hắn một bất ngờ lớn đến thế. “Còn nữa, hình như người của Vạn Kiếm Cốc đang theo dõi ông, ông phải cẩn thận hơn. Nhưng lúc ông đột phá, tôi cũng sẽ dồn sức bảo vệ ông, cả nước Ngụy đều không tiếc sức lực ủng hộ ông”. “Hôn lễ không lâu sau đó cũng sẽ trở thành một lễ cưới náo nhiệt nhất trong hàng trăm năm ở ngoài lãnh thổ”, Ngụy Vinh Kỳ hứa với Ngụy Võ Hầu. Cho dù Ngụy Võ Hầu có phải là người đầu tiên đạt đến Thiên Cảnh trong một trăm năm hay không, nước Ngụy có được một cường giả Thiên Cảnh bước ra từ người dân thường cũng đã đủ để khoe khoang khắp vùng ngoài lãnh thổ rồi. Với thân phận của Ngụy Vinh Kỳ, dĩ nhiên sẽ không đi tranh giành hư vinh giống Nhị Thế Tổ trong thế tục, hắn dốc sức ủng hộ Ngụy Võ Hầu cũng có suy nghĩ của hắn. Cho dù là ngoài lãnh thổ hay thế tục, cuối cùng vẫn là người bình thường chiếm đại đa số, hôm nay của Ngụy Võ Hầu chính là ngày mai của vô số người bình thường. Có một tấm gương như Ngụy Võ Hầu, nước Ngụy có thể thu nhận được một lượng tín đồ lớn ở ngoài lãnh thổ, nhờ đó có thể mở rộng thanh danh của nước Ngụy. Nghe thế Ngụy Võ Hầu cũng gật đầu. Thật ra bản thân ông ta cũng đã có tính toán riêng, thà hấp thụ tinh huyết của Tần Lương Ngọc để đột phá Thiên Cảnh trong ngày cưới trước mặt các thế lực và người trên thế giới còn hơn là âm thầm lặng lẽ đột phá Thiên Cảnh. Khi ông ta nói ra suy nghĩ của mình, Ngụy Vinh Kỳ trầm tư hồi lâu rồi cũng gật đầu nói: “Kế sách này hay đấy! Để người trong thiên hạ tận mắt chứng kiến, đến lúc đó danh thế của nước Ngụy chắc chắn sẽ tăng lên”. “Có thể tận tâm vì cậu chủ là vinh hạnh của thuộc hạ”, Ngụy Võ Hầu ôm quyền nói.