Chương 4517 Đừng thấy tin tức Tiêu Chính Văn chết đã truyền đi được hơn nửa năm mà lầm, những chuyện huy hoàng mà Tiêu Chính Văn từng làm vẫn được khá nhiều người khắc ghi vào lòng. Dù sao anh cũng đã làm rất nhiều việc mà nhiều người muốn nhưng lại không dám làm. Trước giờ dù là vài gia tộc lớn, tông môn lớn cũng từng chịu rất nhiều sự đối xử bất công nhưng không ai dám công khai phản kháng. Nhưng Tiêu Chính Văn đã phá vỡ quy tắc này, anh khiến các thế lực ngoài lãnh thổ đều thấy được một tia hy vọng kháng cự. Dù sao bất kể là ai, dù là một dân thường cũng có tôn nghiêm của mình, sao có thể dễ dàng cho phép người khác giẫm đạp lên mình? Tiêu Chính Văn quay sang nói với mấy người Tần Lương Ngọc: “Mọi người ăn chút gì đó trước đi”. Tần Lương Ngọc gật đầu, Trần Huy Tổ cũng đành đứng lên đi theo Tần Lương Ngọc ra ngoài. “Tiền bối Bàng, không biết quán ăn nơi này ở đâu nhỉ?”, Tần Lương Ngọc hỏi Bàng Đức. Thật ra người vào ở trong phủ Động Thiên Hoa hầu hết đều tập trung tinh thần vào việc tu luyện, dù sao đất thánh ngoài lãnh thổ chỉ có nhiêu đó thôi, hơn nữa đều bị các thế lực lớn độc chiếm. Bình thường chỉ có mấy thế tử của các thế lực lớn đó mới có thể được hưởng đãi ngộ tu luyện ở đất thánh. Thế nên yêu cầu với ăn uống không cao như vậy. Bàng Đức chỉ về hướng Tây Bắc nói: “Bên kia có vài quán khá ngon, mọi người có thể đến đó thử xem”. “Cảm ơn”. Tần Lương Ngọc chắp tay với Bàng Đức, sau đó dẫn mọi người đi về hướng Tây Bắc. “Yên tâm đi, nếu Long Vương đã nói muốn báo thù giúp ông thì sẽ có ngày trả được mối thù của nhà họ Trần”, Long Hình vỗ vai Trần Huy Tổ nói. Thật ra ba vị Long Tôn cũng đều có xuất thân lận đận, anh em trong điện Thần Long cũng có không ít người đều là trẻ mồ hôi không cha không mẹ. Mấy người như họ có ai không có thâm thù đại hận đâu. Mà từ ngày họ gia nhập vào điện Thần Long, mọi người đều trở thành người một nhà. Cảm nhận được sự quan tâm của mấy người Long Hình với mình, Trần Huy Tổ cũng cảm thấy ấm áp. Thật ra từ trước đến nay Trần Huy Tổ thiếu thốn nhất vẫn là tình cảm của người nhà, trong thế giới ngoài lãnh thổ, lòng người luôn nguội lạnh, dù là người thân họ hàng cũng lạnh nhạt với nhau. Cảm giác đã lâu không cảm nhận được này khiến vành mắt Trần Huy Tổ ươn ướt. Đi đến một thành phố nằm ở phía Tây Bắc, đập vào mắt là một tòa nhà cao bốn tầng được trang hoàng khá cổ kính nhưng lại không mất đi vẻ xa hoa, trên tấm bia được nạm bằng vàng ghi bốn chữ khá lớn “Quán rượu nhà Tần”. Tần Lương Ngọc chỉ vào đó nói: “Vào quán này đi”. Nói rồi mấy người Tần Lương Ngọc đáp xuống thành. Trên đường đi có không ít người đều bước đến chào Tần Lương Ngọc.