Chương 4520 Điền Văn vừa dứt lời, bầu không khí trên tầng hai trở nên ngột ngạt, bí bách. “Điền Văn, chỉ cần cậu dám ra tay, tôi có thể đảm bảo người bị đánh ngày hôm nay chắc chắn là cậu”, Tần Lương Ngọc không hề sợ nói. “Gì cơ? Tôi sẽ bị đánh hả? Đúng là nực cười! Tôi muốn xem thử ai dám động vào tôi”, Điền Văn bật cười nói. Không chỉ Điền Văn đang cười nhạo mà ngay cả Caseus và Errdogan cũng nhìn Tần Lương Ngọc với ánh mắt như đang nhìn kẻ ngốc. Điền Văn có thân phận gì chứ? Đó là người thừa kế nước Tề đấy. “Hừ, đừng nói là điện Thần Long các người, dù là thành chủ thành Thiên Khu, chỉ cần dám động vào một đầu ngón tay của Điền Văn, Thánh Giáo Đình tôi cũng không buông tha cho người đó”. Caseus cười mỉa đe dọa. “Còn gia tộc Zesis tôi nữa”, Errdogan cũng nói theo. Thấy Caseus và Errdogan đều ủng hộ mình, Điền Văn cũng càng đắc ý, bật cười nói: “Nghe thấy rồi chứ”. “Đây chính là điểm khác biệt lớn nhất giữa tôi và các người”. “Các người nghĩ bốn cậu chủ Chiến Quốc bọn tôi là người mà các người có thể đắc tội được sao? Nói cho các người biết, giết các người chỉ như nghiền chết một con kiến thôi”. “Tôi! Điền Văn! Thử hỏi tất cả người trong thành Thiên Khu xem ai dám động vào tôi”. Giọng Điền Văn có truyền chân âm vào nên lập tức truyền ra khắp thành Thiên Khu. Nhưng hắn vừa dứt lời, một vầng sáng cuốn theo sức gió ập đến xoẹt qua mặt Điền Văn. Cú đánh này như bay đến từ chân trời, có vẻ như chưởng gió vô hình vô dạng nhưng cho dù là Điền Văn hay Điền Khải cũng sớm đã có cảnh giác. Nhưng biết rõ chưởng gió đánh tới, họ cũng không xem đó là chuyện lớn gì, dù sao họ cũng đã là cao thủ Thiên Cảnh rồi. Ít nhất người có thể uy hiếp được họ trong thành Thiên Khu chỉ đếm trên đầu ngón tay nhưng những người đó sao lại ra tay với họ? Chỉ là sau khi cú đánh đó đến gần, anh em Điền Văn đột nhiên thay đổi sắc mặt. Ngay cả Caseus cũng đổi sắc. “Bốp!” Một âm thanh cực kỳ rõ vang vọng khắp tầng mây. Cú đánh này khiến Long Hình cũng phải thầm bái phục. Một cú đấm vang khá vang, hơn nữa còn cách đến hàng ngàn mét, không chỉ đánh rất chuẩn xác mà còn có thể khiến Điền Văn và Điền Khải đỡ lấy cú đánh trông cực kỳ bình thường này bằng mặt của họ, có thể nhìn ra thực lực của đối phương không hề thấp. Mặt Điền Văn và Điền Khải lập tức in hằn một dấu tay đỏ ửng. Có thể thấy được đây chắc hẳn là một bàn tay thon dài, mảnh khảnh từ dấu tay trên mặt hai người kia, hơn nữa vì dùng lực khá đều nên năm ngón tay cũng cực kỳ rõ nét. Cú tát này đánh lên mặt hai người họ, không bị thương gì nghiêm trọng nhưng lại đang sỉ nhục hai người.