“Hừ, cậu chủ Chiến Quốc với Thế Tử Thánh Giáo Đình gì chứ, tôi thấy chẳng qua chỉ là đám tiểu nhân nói một đằng làm một nẻo mà thôi!” Caseus và Andrew liếc nhìn mọi người trên khán đài, mọi người lập tức ngừng bàn tán. Mấy người vừa lên tiếng cũng vội vàng cúi đầu xuống, sợ trở thành mục tiêu của hai vị Thế Tử. “Quy tắc vừa rồi là do chính các người đặt ra, cao thủ Thiên Cảnh không được tham gia vào trận đấu ngày hôm nay, lẽ nào các người định phá vỡ quy tắc sao?” Đối mặt với câu hỏi của Tần Lương Ngọc, Caseus chế nhạo: “Quy tắc? Sao tôi không biết trên đời này còn có quy tắc này nhỉ?” “Hơn nữa, quy tắc cũng là do con người đặt ra. Nếu đã là do con người đặt thì có thể thay đổi bất cứ lúc nào!” Tần Lương Ngọc chế nhạo nói tiếp: “Nói hay lắm! Có nghĩa là nếu các người thắng thì người khác sẽ phải tuân thủ quy tắc của các người, nếu các người thua thì các người có thể tùy ý dẫm đạp quy tắc của người khác phải không?” Nghe xong, Khổng Tề Thiên cũng từ từ đứng lên nói: “Không chỉ bọn họ muốn cọ xát với hai vị, mà ngay cả tôi cũng muốn đấu thủ vài chiêu với hai vị!” Vừa nói, Khổng Tề Thiên vừa liếc nhìn xung quanh. Mặc dù mọi người đều biết Khổng Tề Thiên đang dùng thế lực để ép bức người, nhưng không ai dám lên tiếng. Ba vị cao thủ Thiên Cảnh cùng xuất chiến, chèn ép hai vị tiểu bối cảnh giới Đế Quân, đúng là không biết xấu hổ! “Các người còn có thể vô liêm sỉ hơn nữa không?” Tần Lương Ngọc lạnh lùng nói. “Câm miệng!” Điền Văn đột nhiên tức giận quát lớn, đứng bật dậy. “Câm miệng? Sao thế? Cậu chủ Điền Văn không cần mặt mũi nữa sao?” Trần Huy Tổ cầm cây giáo, đứng dậy. “Ông Thừa, quy tắc lúc nãy ông nói thì sao?” Long Hình lạnh lùng nhìn ông Thừa, trầm giọng chất vấn. “Quy tắc chưa từng thay đổi, nhưng vì thực lực của các người quá mạnh, cho nên phải tìm người có thực lực tương đương để đấu với các người mà thôi!” “Làm vậy mới là có trách nhiệm với tất cả mọi người, cũng là vì công bằng! Tôi nghĩ mọi người có mặt tại đây đều có cùng suy nghĩ giống tôi, phải không?” Ông Thừa biện minh một cách trơ trẽn. Trong tình huống hiện tại, ai dám nói nửa lời? “Được rồi! Nếu ông Thừa đã nói vậy thì chúng tôi không có gì để nói nữa. Chỉ là thái độ của cậu chủ Điền Văn là thế nào vậy? Long Nguyệt lạnh lùng nhìn Điền Văn, vẻ mặt thờ ơ, không chút sợ hãi. “Thực ra, tranh giành khí vận chỉ là cơ hội để cọ xát và học hỏi mà thôi. Cho dù trước đây các người có thù oán với Thánh Giáo Đình thì cũng không nên ra tay giết người, huống hồ hai bên không thù không oán, các người làm vậy thật không thỏa đáng!” Điền Văn giả vờ bất lực, lắc đầu chế nhạo. “Cậu chủ Điền Văn thật khéo ăn nói, nói bừa một câu cũng tìm ra được cái cớ thích đáng!” đáy mắt Tần Lương Ngọc ẩn hiện sát khí. “Đây là sự thật không thể chối cãi! Sao có thể vừa ra tay đã lấy đi mạng sống của người khác chứ!” Điền Khải cũng đứng lên phụ họa theo. Điền Văn giễu cợt: “Nếu không phải nể tình các người thay mặt nước Tề chiến đấu thì tôi cũng không dễ dàng buông tha cho các người!” “Ồ?”