Thế nên dù là anh em Điền Văn hay đám người Khổng Tề Thiên đều không chịu cam lòng nghe theo. “Hắn đã xuất hiện rồi, lẽ nào các người vẫn còn ngồi đó nhìn sao?”, Điền Văn lạnh lùng nhìn Ngụy Vinh Kỳ. “Không sai, hắn chính là hung thủ giết chết Ngụy Võ Hầu, hắn mới là hung thủ”, Điền Khải cũng nói theo Ngụy Vinh Kỳ chỉ lạnh lùng nhìn cảnh tượng trước mặt, không có ý định nhúng tay vào. Thật ra Ngụy Vinh Kỳ cũng không phải kẻ ngốc, có để đoán được thật ra Tiêu Chính Văn là hung thủ đánh lén Ngụy Võ Hầu từ việc anh bị năm người Điền Văn âm thầm tính kế ở Minh Hà nhưng lại không hề hấn gì, cộng thêm những việc trước đó. Nhưng Ngụy Vinh Kỳ vẫn không hề có hành động gì, chỉ lạnh nhạt quan sát mọi việc. “Xem ra các người vẫn không phục?”, Tiêu Chính Văn tỏ ra thú vị nhìn Điền Văn. “Hừ!” “Tên họ Tiêu, bọn tôi sinh ra đã là quý tộc, năm đó mấy người bọn tôi có người nào mà không phải là sự tồn tại uy hiếp một phương, chinh chiến khắp nơi”. “Lúc bọn tôi giết Bạo Tần e là tổ tiên của anh còn chưa ra đời nữa kìa, thế mà lại dám buộc bọn tôi quỳ xuống, đây là đại nghịch”. Điền Văn khàn giọng gào mồm lên. Đúng như hắn nói, cho dù là bất kỳ ai trong bốn cậu chủ Chiến Quốc đều là những người làm khuấy động thế gian năm đó. Dù là Điền Văn cũng từng tung hoành năm nước, chỉ huy đội quân hàng ngàn người. Cực kỳ kiêu ngạo. Bây giờ họ không phải thất bại dưới tay Tiêu Chính Văn mà là thất bại với chính mình, làm sao có thể cúi đầu chịu thua trước Tiêu Chính Văn? “Nếu quyết đấu công bằng, e là anh đã chết dưới kiếm của bọn tôi lâu rồi”, Điền Khải nghiến răng gào lên. “Giết anh chỉ là chuyện như trở bàn tay thôi”, Caseus cũng tự tin nói. Họ tự tin như thế cũng có cơ sở, dù sao lúc này họ cũng đã đạt đến Thiên Cảnh, xét về cảnh giới đã hơn hẳn Tiêu Chính Văn, hơn nữa cho dù là kinh nghiệm chiến đấu hay nền tảng đều mạnh hơn một người trẻ chưa đến ba mươi tuổi như Tiêu Chính Văn. “Được thôi, đã thế thì cho các người một cơ hội quyết đấu công bằng”. Tiêu Chính Văn mỉm cười nói. Nghe thế Hồng Ấn ngồi trên khán đài cũng nhíu mày, Tiêu Chính Văn sẽ không giăng lưới mấy người này đâu nhỉ? Không chỉ Hồng Ấn cảm thấy khó hiểu mà ngay cả người xem trận đấu cũng đều nhíu mày. Thật ra họ mong đám người Điền Văn có thể công bằng đấu với Tiêu Chính Văn, như thế họ cũng có thể học được một số thứ. Nhưng nếu Tiêu Chính Văn giải bỏ giam cầm với họ thì chẳng phải thả hổ về rừng sao? Ngụy Vinh Kỳ híp mắt nhìn Tiêu Chính Văn, môi cong lên cười nói: “Kế hay”. Một thị vệ ở đằng sau hắn nhìn Ngụy Vinh Kỳ nói: “Cậu chủ, cậu nói thế là sao? Nếu Tiêu Chính Văn thả hổ về rừng thì chẳng phải tự hại mình sao?”