Chương 4559 Nếu không phải trực giác nói cho ông ta biết Tiêu Chính Văn cực kỳ nguy hiểm thì e rằng bây giờ ông ta đã ra tay rồi. Cú đấm của Long Hình phóng thẳng đến mặt Điền Văn. Mặc dù nắm đấm của Long Hình còn cách Điền Văn một khoảng, nhưng Điền Văn lại không tự chủ được lùi lại phía sau. Uy lực của nắm đấm lập tức xé rách quần áo của Điền Văn, đồng thời, Điền Văn phun ra một ngụm máu lớn. Hắn kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn Long Hình với vẻ khó tin. “Anh… đạo cảnh của anh…” Lúc này, Điền Văn cuối cùng cũng hiểu tại sao lúc nãy Tiêu Chính Văn lại nói sẽ cho bọn họ một cơ hội chiến đấu công bằng. Đạo cảnh của Long Hình đã vượt qua hắn, mặc dù Long Hình vẫn là Đế Cảnh, nhưng thực lực đã vượt qua Thiên Cảnh cấp một. “Nếu Long Vương không hiện thân thì lúc nãy anh đã chết rồi!” Long Hình lạnh lùng nhìn Điền Văn rồi nói. Đúng vậy, nếu Tiêu Chính Văn không ra mặt phá vỡ vòng vây của bọn họ với Long Hình và Long Nguyệt thì Điền Văn chắc chắn sẽ chết dưới nắm đấm của Long Hình. Nhớ lại vừa rồi Điền Văn còn định cùng Khổng Tề Thiên vây công Long Hình và Long Nguyệt, trên trán hắn cũng lấm tấm mồ hôi. Nhìn thấy cảnh này, dù là Ngụy Vinh Kỳ hay Triệu Thắng thì sắc mặt đều sa sầm lại, nhíu chặt mày. Long Hình cũng chỉ là một trong tứ đại Long Tôn của điện Thần Long. Mặc dù bọn họ không biết Long Tôn đại diện cho cái gì, nhưng về thực lực hay cảnh giới đều kém hơn Tần Lương Ngọc và Trần Huy Tổ. Ngay cả Long Hình cũng có thể đánh Điền Văn phun ra máu chỉ bằng một chiêu, vậy thì Tần Lương Ngọc và Trần Huy Tổ thì sao? Còn có cả Viên Thiên Canh chưa từng xuất hiện thì sao? Từ đây có thể thấy, điện Thần Long quả nhiên không tầm thường! Mặc dù trước đó Điền Văn đã bị sỉ nhục, mất đi tự tin, nhưng dù sao hắn cũng là một trong bốn cậu chủ Chiến Quốc, chắc chắn không thể bại dưới tay Long Hình dễ dàng như vậy được. Nhưng sự thật mạnh hơn lời hùng biện, Điền Văn đã bị Long Hình đánh bại chỉ trong một chiêu. Mặc dù Điền Văn lúc này vẫn còn sức chiến đấu, nhưng chẳng còn ý nghĩa gì nữa. Nếu đấu tiếp thì Điền Văn sẽ chỉ thua thảm hại hơn, thậm chí còn có thể mất mạng. Một người là Đế Cảnh cấp tám, một người là cậu chủ Chiến Quốc Thiên Cảnh cấp một, cho dù hòa nhau thì Điền Văn cũng tính là thua. Điền Văn lúc này không còn mặt mũi nào để đấu với Long Hình nữa. Hắn biết rõ đạo cảnh của đối Phương đã vượt xa hắn, cho dù hắn hơn đối phương một cảnh giới nhỏ, chỉ cần chưa vượt qua một cấp bậc thì chắc chắn hắn không phải đối thủ của Long Hình. Nếu đánh tiếp, hắn chỉ có thể thua thảm hại hơn, đến lúc đó, chưa nói đến việc mất hết thể diện mà có khi tính mạng cũng không cứu được. “Không ngờ cậu chủ Điền Văn lại bại trận như vậy!” Triệu Thắng nheo mắt đánh giá thật kỹ Long Hình.