Chiến Thần Bất Bại

chương 4580

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương 4580 Tiêu Chính Văn ngẩng đầu lên nhìn không trung, lúc này bầu trời xám xịt như có một đốm lửa đang cháy rực, thỉnh thoảng xuất hiện những đốm lửa ánh lên dãy núi ở đằng xa khiến nó càng thêm đáng sợ. Trên quảng trường ở trung tâm thành Minh Nguyệt xuất hiện một cánh cổng thành cao ngất, nhìn từ xa vừa u ám vừa uy nghiêm. “Tiêu Chính Văn, nhờ ơn của cậu mà bây giờ mọi người đều bị mắc kẹt ở đây rồi”. Sắc mặt Khổng Tề Thiên cực kỳ khó coi, chỉ có ông ta là phân thân nên vừa đáp xuống đất suýt nữa hồn bị đánh bay về thiên giới. Sức lực kỳ lạ đó suýt nữa lấy luôn mạng của ông ta, nếu không nhờ vào cuộn trúc thượng cổ của nhà họ Khổng bảo vệ tâm mạch của ông ta thì bây giờ có lẽ cỏ trên mộ ông ta đã được mọc năm tấc rồi. Nhưng thành Minh Nguyệt đã cách biệt hoàn toàn với thế giới, không cần bên ngoài phong tỏa thành, dù có đi cả ngày lẫn đêm, họ cũng không thể sống sót bước ra khỏi ranh giới của thành Minh Nguyệt. Không có nguyên nhân nào khác cả, thành Minh Nguyệt quá lớn, không chỉ rộng mấy mươi ngàn dặm. Bây giờ họ chỉ có thể đi bằng hai chân như người thường, hàng ngàn kilomet xa xôi có phải là chuyện đùa đâu. “Trước mặt là thành Phong Đô?” Tiêu Chính Văn quay sang nhìn Hạng Vũ nói. “Đúng thế”. Hạng Vũ gật đầu. Nơi đó là thành Uổng Tử – cửa đầu tiên của thành Phong Đô. Nhìn từ đằng xa thành Uổng Tử âm u đáng sợ, đôi khi còn vang lên tiếng khóc thê lương. “Chúng ta vào đó sao?”, Tiêu Chính Văn lại hỏi. “Anh điên rồi à? Một khi đi vào đó thì đừng hòng ra được. Anh xem đó là cổng thành à? Nói đến là đến, nói đi là đi”, Cố Đồng tức giận sắc mặt tái mét, lớn giọng mắng. Tiêu Chính Văn lười phản ứng với hắn, nhìn sang phía Hạng Vũ. Nếu phải nói ai là người hiểu rõ về Phong Đô nhất trong này thì dĩ nhiên là Hạng Vũ. Mặc dù bây giờ ông ta chỉ là một tàn hồn nhưng ký ức sau khi chết của Hạng Vũ cũng kết nối với tàn hồn của ông ta. “Trước mặt vừa là Phong Đô vừa là thành Uổng Tử, là cửa thành chỉ có người chết oan mới gặp được. Trong thành Uổng Tử có một bục Vọng Hương, chỉ cần đứng trước bậc thềm thì có thể nhìn thấy mọi thứ trong quá khứ đời trước của mình”. “Thế nên người có chấp niệm quá nặng vừa bước lên bục Vọng Hương là không muốn đi khỏi đó, đây cũng là nguyên nhân họ không thể đi vào vòng luân hồi”. “Nhưng các cậu đều không phải là người chết mà là người sống, không thể bước lên bục Vọng Hương nên phải nhờ vào hồn thân mới có thể đi vào thành Uổng Tử”. Hạng Vũ lại nói. Tiêu Chính Văn nhíu mày: “Ngoài thành Uổng Tử, lẽ nào không còn con đường khác sao?”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio