Chương 4614 Có sinh có tử, năng lượng sinh tử là cực hạn trên đời này. Trời đất bị tử khí bao trùm, ngay cả người đứng xem cũng choáng váng. Không chỉ thế, mặt trời máu đó ở trong không trung càng khiến đáy lòng mọi người sinh ra cảm giác lạnh lẽo. Chỉ một chiêu đã không đơn giản là sức mạnh, đây là đang sử dụng pháp tắc của trời đất, hay nói cách khác là trưởng lão Thanh Dương mượn sức mạnh trời đất để diễn hóa luân hồi. Thậm chí xung quanh đôi khi còn nổi lên từng trận gió, sau đó không trung bỗng trở nên tối đen, thậm chí ngay cả sao trời cũng bị bóng tối vô tận che phủ. Giờ khắc này luân chuyển mặt trời, mặt trăng gần như được tính bằng đơn vị giây, hơn nữa mọi sự sống xung quanh đều đang bị hấp thụ. “Đây đã vượt ra khỏi phạm vi của con người”. Lúc này ngay cả đám người Điền Văn cũng đổi sắc mặt, đến giờ họ mới hiểu ra mình có sự cách biệt rất lớn với cao thủ Thiên Cảnh thật sự. Mặc dù chỉ thua kém có nửa bước nhưng thực lực lại như không cùng một đẳng cấp. Đây không chỉ là khoảng cách về cảnh giới mà là khoảng cách về đạo cảnh, thậm chí sự hiểu biết về sức mạnh đại đạo đã không cùng đẳng cấp rồi. “Đã vượt ra khỏi phạm vi của trận pháp, chắn hẳn thuộc về thuật pháp”. Lúc này không ít người lớn tuổi cũng thở dài. Điểm khác biệt lớn nhất giữa trận pháp và thuật pháp là thuật pháp hoàn toàn được xây dựng từ nền tảng quy tắc đại đạo, mà trận pháp chỉ sử dụng từ trường. Trận pháp là thứ mà bất kỳ ai cũng có thể thi triển theo trận phổ, nhưng thuật pháp lại không phải là thứ mà ai cũng có thể dùng. Có thể nói lúc này Tiêu Chính Văn đã ở trong khu vực mà trưởng lão Thanh Dương tạo ra, mà người khống chế khu vực này chính là trưởng lão Thanh Dương. Lúc này trưởng lão Thanh Dương cười nhạo nhìn Tiêu Chính Văn, cho dù cậu ta có giỏi về trận pháp thế nào cũng không thể phá được khu vực của ông ta. Vì đây đã vượt ra khỏi tầng trận pháp, Tiêu Chính Văn mới có bao nhiêu tuổi đâu, cậu ta làm sao có thể lĩnh hội được những thứ này? “Không ngờ trưởng lão Thanh Dương lại có thực lực này khi đang ở tầng Thiên Cảnh, thoát khỏi ràng buộc của trận pháp, thăng cấp lên tầng thuật pháp”. Ngay cả Long Cổ cũng nói. “Dù sao ông ta cũng đã dừng lại ở cảnh giới này hàng ngàn năm nên đã hiểu biết về cảnh giới này hơn hẳn người thường. Lần này e là Tiêu Chính Văn gặp phiền phức lớn rồi”. Ngụy Vinh Kỳ cũng thở dài nói. Thậm chí đến giờ TIêu Chính Văn vẫn chưa hoàn hồn lại thì đã đi vào chỗ chết. “Đỡ thêm một thức thuật pháp của tôi đi”. “Băng Phong Vạn Lý”.