Chương 4670 Ai cũng không muốn thừa nhận hậu quả của thất bại, nhưng nếu ép Tiêu Chính Văn vào góc chết, ai dám đảm bảo Tiêu Chính Văn sẽ không hợp lực với âm phủ? Dù Tiêu Chính Văn không hợp lực với âm phủ thì với thực lực của điện Thần Long, khai chiến với các thế lực cũng không phải là chuyện họ có thể gánh được. Nhất là hôm nay họ gần như đã sắp không chịu nổi, đây đã không phải là đánh bại nữa mà là sụp đổ. “Thôi vậy, vẫn nên bàn việc chính đi, mọi người đều tập trung đủ rồi chứ”, Tử Dư sâm mặt xua tay nói. “Tiêu Chính Văn không ở đây”, Elon lạnh lùng nói. Yêu cầu của Tả Bạch Đào rất đơn giản, các thế lực nhường lại thành trì cho âm phủ, âm phủ có thể không mở rộng nữa, nếu không trong vòng ba ngày sẽ san bằng vùng ngoài lãnh thổ. Tiêu Chính Văn cũng là một trong các thế lực lớn ở Đông Vực, còn chiếm vùng đất thánh Đế Khư, anh không đến thì cuộc họp hôm nay cũng không thể tiếp tục được. “Yên tâm đi, tôi đã bảo người đi mời cậu Tiêu rồi”, sắc mặt Häc Bá rất khó coi. Không lâu sau, thuộc hạ của Häc Bá đã mời Tiêu Chính Văn đến thành Thiên Khu. Lúc Tiêu Chính Văn bước vào, hầu như tất cả mọi người đều đồng loạt quay lại nhìn Tiêu Chính Văn. Dù sao phía âm phủ cũng đã ra điều kiện đàm phán, chỉ cần sơ sẩy một chút thì âm phủ sẽ tấn công toàn diện, đến lúc đó, e rằng sẽ không còn cơ hội đàm phán nữa. Đã có những bài học thua thảm hại trước đó, giờ đây, còn thế lực nào có đủ dũng khí để chống lại âm phủ? “Nước Nguy chúng tôi có thể nhượng năm thành cho âm phủ!” Ngụy Vinh Kỳ nói với vẻ mặt vô cùng khó coi. Thật ra điều kiện này cũng là kết quả do Long Cổ đích thân đến cầu xin, hắn cũng biết được âm phủ đáng sợ đến mức nào thông qua lời kể của Long Cổ. Vì vậy, Ngụy Vinh Kỳ không còn cách nào. khác, đành phải nhượng bộ, đồng ý nhượng năm thành cho âm phủ vô điều kiện. “Nước Tê chúng tôi cũng có thể nhượng lại năm thành!” Điền Văn sa sầm mặt nói. “Thánh Giáo Đình bây giờ… Elon nhìn mọi người với vẻ mặt vô cùng khó coi. Lúc này, toàn bộ Tây Vực đã thất thủ, bọn họ lấy đâu ra đất để nhượng lại đây? Hơn nữa, Thánh Giáo Đình bây giờ còn đang sống nhờ ở Tây Vực, không có lãnh địa riêng của mình. Triệu Thăng thở dài nói: “Nước Triệu chúng tôi cũng có thể nhượng năm thành. Tiếp theo là đến điện Thần Long…” Nói xong, mọi người đồng loạt quay lại nhìn Tiêu Chính Văn. Tất cả các bên đều nhẫn nhịn nhượng lãnh thổ của mình, chỉ có Tiêu Chính Văn vẫn không tỏ thái độ gì, mà mặc kệ tất cả mọi người, bưng tách trà lên uống một hớp, vô cùng nhàn nhã. “Gậu Tiêu, đến lượt cậu rồi!” Hắc Bá quay lại nói với Tiêu Chính Văn. “Đến lượt tôi gì cơ?” Tiêu Chính Văn nhìn Häc Bá ra vẻ không hiểu. “Âm phủ yêu cầu nhượng lại một nửa Đế Khư ở Đồng Vực cho bọn họ, nếu không sẽ xảy ra đại chiến!” Hác Bá bất lực nói.