Chương 4717 “Động tay với tôi? Nhường tôi mười chiêu? Ông xứng sao?” “Dũng cảm là tốt nhưng thật quá ngu ngốc!” Tiêu Chính Văn nói xong liền phất nhẹ tay, thanh kiếm Thất Tinh Long Uyên từng theo Chấn Bắc Vương chinh chiến cả đời chợt phát ra tiếng kêu thảm thiết. Sau đó biến thành vô số mảnh vụn, rơi khắp mặt đất. Lúc này, Chấn Bắc Vương nào còn có suy nghĩ phản kháng? Chỉ riêng cảnh tượng vừa rồi đã khiến ông ta run như cầy sấy. Khuôn mặt già mua đỏ bừng vì xấu hổ. Mới một giây trước còn đang phô trương thực lực trước mặt người khác với thân phận tiền bối, nhưng còn chưa đến một giây đã bị người khác giãm đạp, thậm chí còn không có sức chống trả. Ngay cả thần binh kiếm Thất Tinh Long Uyên trong tay ông ta cũng bị người ta phá hủy. Đám người nhà họ Diệp lúc này sợ hãi đến ngây người. Tiêu Chính Văn đã đánh chết cao thủ Đại Đế đỉnh cao chỉ bằng một chưởng, bây giờ chỉ cần vung tay đã có thể giãm đạp cao thủ Đế Quân như Chấn Bắc Vương. Đây là chưa kể đến việc bây giờ Tiêu Chính Văn vẫn chưa dốc hết sức lực. Trận chiến này trong mắt bọn họ đã là một trận chiến lớn, nhưng đối với Tiêu Chính Văn, đây chẳng khác gì trò trẻ con cả. Đó là Chấn Bắc Vương từng bất khả chiến bại ở phương Bắc. Không chỉ đám người nhà họ Diệp đều kinh ngạc, ngay cả Trần Quỷ Thủ cũng sợ tới mức quỳ xuống đất. Thật đáng sợi Thật độc đoán! Quan trọng nhất là Tiêu Chính Văn vẫn rất bình tĩnh. Nếu là người khác, ai có thể lịch sự với kẻ thù như vậy? Nhưng Tiêu Chính Văn đã làm thế nào? Đầu tiên, Tiêu Chính Văn cử người nhà họ Diệp đến tận nơi để mời, thậm chí người nhà họ Diệp bị đuổi về, Tiêu Chính Văn cũng không tức giận. Ngược lại, Chấn Bắc Vương cậy già lên mặt, không biết điều, chủ động tìm đến cửa còn ra oai bắt người khác quỳ xuống. “Lúc người ta nể mặt ông thì phải biết điều! Hơn nữa, vì nể tình nhà họ Diệp và Hạo Thiên nên ông mới có chút thể diện thôi!” “Nếu không, ông còn không đủ tư cách nói chuyện!” Tiêu Chính Văn nói xong liền chậm rãi nhấc chân lên, không thèm liếc nhìn gương mặt biến dạng của Chấn Bắc Vương, mà đá ông ta ra cửa như đá rác. Nếu trước đó Tiêu Chính Văn nói với ông ta những lời này thì ông ta sẽ chỉ thấy khó chịu và nổi giận. Nhưng bây giờ, ông ta còn không dám hé răng nửa lời. Thực lực của người trước mặt quá đáng sợ. Đừng nói là ông ta, mà ngay cả Hạo Thiên ở thời kỳ hoàng kim cũng không thể sánh bằng. Chấn Bắc Vương chật vật bò dậy từ mặt đất, quỳ xuống trước mặt Tiêu Chính Văn, dập đầu nói: “Tôi có mắt như mù, xin tiền bối thứ lôi!”