Chương 4797 Đó là mười vị phán quan của cung Sở Giang Vương, ai cũng là cao thủ, nhưng trong tay Tiêu Chính Văn, bọn họ chỉ như mớ rau, có thể chém chết bằng một chiêu. Ngay cả Thánh Mẫu Đẩu Nguyên cũng kinh ngạc khi nhìn thấy cảnh tượng này. Trên trung toàn mùi máu, sương máy gần như nhuốm đỏ nửa bầu trời. Mặc dù những người ở đây đều không hề lương thiện gì, bình thường đã nhìn thấy đủ cảnh máu me, nhưng khi nhìn thấy cảnh tượng này vẫn cảm thấy da đầu tê dại. Bởi vì những người chết không phải là người bình thường, mà ai cũng là cao thủ Thiên Cảnh. Ai trong số họ cũng là người khiến bọn họ phải ngưỡng mộ. Ai cũng có thể quét sạch một thế lực nhỏ. Thậm chí trong rất nhiều thế gia còn không có nổi một vị cao thủ Thiên Cảnh. Những người này đều là cao thủ đỉnh cao, vậy mà lúc này tính mạng của bọn họ chỉ như cọng cỏ, mặc Tiêu Chính Văn chém giết tùy ý. “Vụt!” Một ngôi sao đỏ xuyên qua ngực người cuối cùng, người đó lập tức biến thành sương máu, tản ra trong hư không. Một giây sau, Tiêu Chính Văn đã xuất hiện trước mặt Trần Đình Chi và La Thiên Hựu. Sau trận chiến vừa rồi, hai người bọn họ đã bị thương nặng, một cánh tay của Trần Đình Chi đã bị chặt đứt. Cả người La Thiên Hựu be bét máu, thậm chí nửa cơ thể đã bị đánh nát. Thấy Tiêu Chính văn đi về phía mình, La Thiên Hựu và Trần Đình Chi toát mồ hôi lạnh. “Không ngờ trong giới thế tục lại có người như vậy! Chẳng trách đám người ở vùng ngoài lãnh thổ lại bị cậu chơi đùa trong lòng bàn tay!” Trần Đình Chi vừa nói vừa ho ra máu, vết thương cũng chảy rất nhiều máu. La Thiên Hựu không nói được câu nào, nhìn chằm chằm Tiêu Chính Văn với khuôn mặt trắng bệch. Sức chiến đấu của đối phương kinh khủng đến mức khiến ông ta nghi ngờ nhân sinh. Tiêu Chính Văn còn chưa đến ba mươi tuổi, một tên nhãi sao có thể mạnh đến vậy? “Thật ra, tất cả đều theo lời các người nói mà thôi. Nếu các người không giở nhiều chiêu trò như vậy thì sẽ không thua thảm hại như ngày hôm nay!” Tiêu Chính Văn túm lấy cổ La Thiên Hựu, dùng sức bẻ một cái. Đầu của La Thiên Hựu rơi xuống, lăn đến trước mặt Trần Đình Chi. “Cậu… cậu Tiêu, nhà họ Trần chúng tôi có giao tình với cậu! Chúng tôi… chúng tôi cũng vì muốn giúp cậu rời khỏi nơi này, cho nên mới…” Ông ta còn chưa kịp nói hết câu, Tiêu Chính Văn đã chế nhạo: “Giúp tôi rời đi hả? Thái độ vừa rồi của các ông không giống muốn giúp tôi rời khỏi âm phủ chút nào, ngược lại là muốn thừa nguy hãm hại thì đúng hơn!”