Chương 4810 “Cậu khiến tôi rất ngạc nhiên đấy, tôi vốn dĩ còn muốn đi bắt cậu nhưng không ngờ đã chủ động đưa đến tận cửa”. Bóng người già nua chậm rãi xuất hiện. Mặc dù người này tóc đã bạc trảng nhưng gương mặt lại toát ra sức sống như thanh niên mới hai ba mươi tuổi. Tiêu Chính Văn chỉ thờ ơ nhìn về phía ông lão, ánh mắt không hề lộ ra vẻ sợ hãi. Ngược lại anh còn nhìn thẳng vào mắt ông lão. “Quả nhiên có khí thế đấy, thảo nào họ không phải là đối thủ của cậu”, ông lão chính là chủ nhân của cung Sở Giang Vương, Sở Giang Vương. Thoáng chốc Sở Giang Vương đã đi đến chỗ cách Tiêu Chính Văn không quá một trăm bước, Tiêu Chính Văn vẫn đứng kiêu ngạo đứng thẳng người. “Ngay cả Tả Bạch Đào cũng không dám đứng cách tôi một trăm bước, mà cậu lại dám xem uy thế của tôi là không khí, quả nhiên không tâm thường”, Sở Giang Vương gật đầu, kiêu ngạo nói. Khí tức Ngụy Tiên không phải là thứ mà người nào cũng có thể chịu đựng được, dù là cao thủ Thiên Cảnh cấp ba cũng sẽ bị ép đến mức quỳ rạp xuống dưới khí tức này, ngay cả ý nghĩ đứng lên cũng là một ước muốn cao xa. Tiêu Chính Văn chỉ là Thiên Cảnh cấp một thế mà lại có thể chống lại uy thế mạnh mẽ của Sở Giang Vương, bình tĩnh như không hề có chuyện gì xảy ra, thậm chí không hề có chút vẻ căng thẳng, lo lắng nào, điều này cũng khiến Sở Giang Vương khá bất ngờ. “Không ngờ sau một ngàn năm, thế tục vẫn có một thiên tài như cậu xuất hiện, nhưng tiếc là cậu không nên giết người của tôi, càng không nên giết Tả Phượng Kiều”. Nói rồi Sở Giang Vương lạnh lùng nhìn Tiêu Chính Văn. Mặc dù người thanh niên trước mặt này chắc chắn là thiên tài của một thế hệ nhưng vẫn kém hơn ông ta rất nhiều. Trước tiên chưa kể đến cấp bậc này, không có cả thực lực Thiên Cảnh cấp hai thì chỉ như một đứa trẻ ba tuổi yếu ớt ở trước mặt ông ta thôi. “Nếu cậu có thể hiểu được sự tình thì có lẽ sẽ không lưu lạc đến bước đường này, người xưa có câu cứng quá thì dễ gãy, cây cao đón gió lớn”. “Những gì cậu đã làm thì có chết một ngàn lần mười ngàn lần cũng không đủ để đền tội cho cậu, nhưng ông trời rất yêu thương sinh linh, hôm nay tôi có thể cho cậu một cơ hội tự sát”. “Để cậu chết không quá khó coi”. Sở Giang Vương kiêu ngạo nói. Ông ta nghĩ rõ ràng Tiêu Chính Văn đang tự chui đầu vào lưới, cho dù anh có tài năng xuất chúng thế nào, cuối cùng cũng chỉ có một con đường chết. “Tự sát? Xin lỗi nhé, không chỉ tôi sẽ không tự sát mà cũng sẽ không cho ông cơ hội tự sát”. Tiêu Chính Văn bình tĩnh nhìn Sở Giang Vương, ánh mắt lóe lên tia sắc lẻm. “Ha ha ha!” Nghe thế Sở Giang Vương ngửa mặt lên bật cười, một lúc sau mới lắc đầu nói: “Này, cậu cũng đánh giá cao mình quá đấy”.