Chương 4826 Chỉ cần thiết quân Đại Tần dám có động tĩnh gì vào lúc này thì chẳng khác gì muốn khai chiến với cả Đông Vực, thậm chí là cả vùng ngoài lãnh thổ cả, dù là Tử Chi thì cũng phải suy xét cẩn trọng mới hành động! Ngay cả Hắc Bá cũng phải ứng phó thận trọng chứ chưa nói tới những thế lực khác nữa. Ai dám đối kháng với nhà họ Khổng và những thế lực lớn này của Đông Vực cơ chứ? “Hắc Bá, chuyện ngày hôm nay không liên quan gì tới nhà họ Doanh của ông, tôi khuyên ông một câu, đừng dây dưa vào chuyện này, nếu không thì ngay cả ông cũng đừng mong có thể rời đi toàn thây!” Vừa nói dứt lời, trên bầu trời chợt trở nên rúng động, lại có thêm hai bóng dáng cao lớn nữa xuất hiện! Kiếm Thánh chắp hai tay sau lưng, sải bước tiến ra với vẻ mặt cao ngạo! Một cỗ khí tức khủng b0 từ dưới chân Kiếm Thánh lao thẳng lên chín tầng mây, khiến cho đất trời một phương chợt trở nên u tối chỉ trong nháy mắt! Bên cạnh hắn còn có một ông lão tóc trắng, thanh kiếm dài trong tay loé lên vô vàn ánh hào quang màu bạc, kinh hoảng cả đất trời! Sự xuất hiện của hai người bọn họ chính là đại diện cho Vạn Kiếm Cốc! Nhà họ Doanh của Đại Tần và Vạn Kiếm Cốc cũng chỉ là cá mè một lứa, nếu như cộng thêm nhà họ Khổng thì thực lực thật sự đã cao hơn nhà họ Doanh hiện giờ. Vậy nên Kiếm Thánh đương nhiên có lý do để cao ngạo! Ở một nơi khác, bên trong nhà thờ tổ nhà họ Trần, Trần Huy Tổ hết sức nóng ruột nhìn về phía ông lão đang ngồi trên vị trí chủ toạ bên trong đại sảnh. Ông lão tóc bạc trắng đầu, trông đã có tuổi, dù là như vậy thì khi ngồi trong đại sảnh ông ta vẫn bộc lộ được uy nghiêm vô thượng! Bên cạnh ông ta có hai nam thanh niên đang rót trà bưng nước cho ông ta, ông ta bình tĩnh đón lấy tách trà, khẽ nhấp một ngụm trà thơm. “Cụ tổ, vẫn mong nhà họ Trần chúng ta nể tình cậu Tiêu ra tay trượng nghĩa, có thể giúp đỡ điện Thần Long một tay!”, Trần Huy Tổ chắp hai tay, quỳ một gối trên mặt đất, cầu khẩn với vẻ hết sức nóng ruột. “Hừ! Ông là cái thá gì mà dám ra lệnh cho cụ tổ, lẽ nào cụ tổ còn cần ông phải dạy sao?”, nam thanh niên đứng bên cạnh lạnh lùng quát mắng. “Nhưng mà…” “Ông mù đấy à? Không nhìn thấy cụ tổ đang thưởng trà sao? Quấy rầy nhã hứng của cụ tổ, ông có chết vạn lần cũng chẳng thể đền tội!”, nam thanh niên đó liếc nhìn Trần Huy Tổ đang quỳ trước đại sảnh bằng vẻ mặt cao ngạo. Trần Huy Tổ nghiến răng, lửa giận ngút trời sắp sửa bộc phát! Thế nhưng một giây sau, khi ông ta nghĩ tới nguy cơ rất lớn mà điện Thần Long đang phải đối diện, mấy người Tần Lương Ngọc có lẽ đều sẽ chết trong trận chiến này thì lại cố gắng áp chế lửa giận trong lòng xuống. “Còn không mau nhân lúc cụ tổ chưa trách tội ông mà cút sang một bên đi!”, nam thanh niên đó lạnh lùng gằn giọng.